Chương 2034: Di niệm Thánh Hoàng giác (2)
Chương 2034: Di niệm Thánh Hoàng giác (2)Chương 2034: Di niệm Thánh Hoàng giác (2)
Nhưng sau khi một vùng âm ảnh bỗng dưng buông xuống, bao phủ chân trời, chiến cục tức khắc thay đổi bất ngờ.
Dây leo màu đỏ vốn tràn trê sức sống chợt như cà tím phơi sương, công kích trở nên mềm yếu bất lực.
Thậm chí màu sắc xích diễm của bản thân đều vô cớ trở nên ảm đạm phần nào.
Nhìn lại tướng sĩ Thánh triều, trước đó còn hãm sâu khổ chiến, mệt mỏi không thôi.
Sau khi màu xám tiến đến lại thoáng chốc tiêu tan mệt nhọc, lại trở nên sinh long hoạt hổ.
Thậm chí thế công còn mãnh liệt hơn lúc trước một chút!
Tùy ý đánh ra một đòn công kích, linh khí cuốn theo sẽ xé ra một lỗ hổng trên dây leo đỏ giống như kiên cố không thể phá vỡ trước kia.
Vết thương của dây leo cũng không hề khép lại như trước đó, ngược lại trong chiến đấu không ngừng, vết thương càng lúc càng lớn.
Hệt như có tồn tại không nhìn thấy nào đó đang không ngừng gặm cắn nói
Cuộc chiến phản kích của Thánh triều chỉ kéo dài một canh giờ.
Quái vật khổng lồ chiếm cứ thiên địa một châu cuối cùng cũng chỉ còn lại cỡ nửa người trưởng thành.
Bị tướng sĩ Thánh triều bắt sống, nhốt vào trong lồng giam đặc chế, chuyên môn dùng để giam giữ Hợp Đạo Tiên Minh.
Lông giam này có thể ngăn cách liên hệ giữa tu sĩ trong đó và thiên địa bên ngoài, đồng thời đối để Hợp Đạo thể nội thiên địa chi bá lực lượng rơi vào trạng thái ngủ đông cưỡng chế.
Một khi bị giam giữ, Hợp Đạo chẳng khác nào người phàm tay trói gà không chặt, hoàn toàn không thể trốn thoát.
Hợp Đạo Tiên Minh sau khi bị bắt đều đưa đến Thánh triều Đại Khải hậu phương, tiến hành giam giữ thống nhất.
Theo Đạo Nhất Trùng lan tràn, con số tu sĩ Hợp Đạo bị bắt giữ cũng đang không ngừng tăng lên.
Chiến cục chiến trường bên ngoài dần ổn định lại, áp lực trên vai Tôn Nhị Lang mới hơi nhẹ đi phần nào.
Xoa trán căng đau, Tôn Nhị Lang không nghỉ ngơi mà lại lần nữa tiến hành chải vuốt một lượt tin tức giao hội trên chiến trường trước đây.
Để phòng lúc trước bỏ sót chỉ tiết nào đó.
Rất nhanh hắn đã chú ý tới báo cáo của Thái Vĩnh Thần.
Không hề cho rằng cảm nhận của Thái Vĩnh Thần khi đó là ảo giác. Tôn Nhị Lang trầm ngâm một lúc, sai người mang Thái Vĩnh Thần từ trong chiến trường về.
Sau khi ngăn cách hắn, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ một phen.
Kết quả y hệt, vẫn không tra ra có chỗ nào không thích hợp.
Nhưng trong lòng Tôn Nhị Lang vẫn cảm thấy có phần không ổn.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn thông qua lưới lớn tỉnh thần báo cáo lại cho Thánh Hoàng đầu đuôi sự việc và cảm nhận của mình đối với kiểm tra của Thái Vĩnh Thần.
Chỉ sau một lát, Thánh Hoàng đã có trả lời.
"Dị trạng trong cơ thể hẳn là 'Càn Khôn Nhất Khí rời rạc."
"Càn khôn giả, thiên địa dã."
"Khí giả, vạn vật chi nguyên."
"Là phúc không phải họa, không cần lo lắng. Nhưng Càn Khôn Nhất Khí rời rạc này đến từ tu sĩ vẫn lạc. Có thể sẽ đi kèm với ý niệm tiền thân sót lại, hiện tại không thích hợp ở lại trên chiến trường...
Sau khi Tôn Nhị Lang nhận được chỉ điểm của sư tôn lập tức bừng tỉnh.
Đồng thời cảm khái kỳ ngộ kỳ diệu của Thái Vĩnh Thần, Càn Khôn Nhất Khí này miễn cưỡng coi như là một nửa Thiên chi kỳ. Tuy nói Thái Vĩnh Thần chỉ hấp thu một phần rời rạc, nhưng cũng vẫn hiệu dụng vô cùng, thậm chí có thể trực tiếp kết hợp với đạo cơ của bản thân mang đến rất nhiều diệu dụng.
"Ngươi trở về Đại Khải trước, nghỉ ngơi trong Thánh Tâm điện. Đợi sau khi hoàn toàn hấp thu Càn Khôn Nhất Khí này lại lên chiến trường!"
Tôn Nhị Lang giảng giải đầu đuôi về Càn Khôn Nhất Khí cho Thái Vĩnh Thần lại hạ lệnh.
Thái Vĩnh Thần cùng lúc lộ vẻ mặt vui mừng lại có chút tiếc nuối.
"Hi vọng lúc ty chức trở về, chiến tranh đã kết thúc." Thái Vĩnh Thần cúi đầu thật sâu, xoay người rời đi.
Tôn Nhị Lang ban bố lệnh điều động nhân sự, bổ sung chức vị của Thái Vĩnh Thần.
Tuy chỉ là một việc xen giữa nhỏ nhặt nhưng cũng thể hiện rõ ảnh hưởng của giao tiếp hiệu quả cao đối với tổng thể chiến cục.
Tiêu diệt tất cả tai hoạ ngâm có thể. Từng xác suất thắng nhỏ bé gom lại, cuối cùng toả định thế thắng.
Thời gian trôi qua ngày lại ngày, chiến trường bên ngoài chỉ còn lại vài châu vực vẫn còn đang ác đấu.
Phần còn lại khác đều đã bị đại quân Thánh triều chiếm lấy.
Tôn Nhị Lang không vội hạ lệnh tiến hành tổng vây công lãnh địa Tiên Minh còn lại.
Mà là lệnh cho các binh đoàn xây dựng, chế tạo căn cứ đóng quân tại chỗ.
Đồng thời đâu ra đấy chuyển dời tất cả tu sĩ Tiên Minh bắt được và vật tư về Thánh triều Đại Khải.
Những năm này chuẩn bị chiến tranh, Đại Khải đã sớm chuẩn bị sẵn rất nhiều nơi để tiếp nhận, giam giữ.
Tôn Nhị Lang lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía bốn châu trung tâm Tiên Minh.
"Phản kích chân chính của Vạn Tiên Minh hẳn sắp đến rồi."
Từ ánh trăng phong tỏa truyền đến dao động mơ hồ, Tôn Nhị Lang phán đoán như thế nói.
Châu Thiên Quyền, biên giới ánh trăng.
Lục Khê Thiên nhìn từng luồng thanh khí bốc lên che đậy ánh trăng, trong mắt không kiêm được loé qua một tia vui mừng.
Tuy nói thời gian hiện thực mới qua tám ngày, nhưng trong tổng bộ Tiên Minh sớm đã thôi diễn không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng tìm được một tia khả năng phá trận.
Nếu trận pháp này đã siêu tuyệt đến mức độ khó mà lý giải, vậy thì dứt khoát từ bỏ ý nghĩ "phá trận.