Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2036 - Chương 2037: Di Niệm Thánh Hoàng Giác (5)

Chương 2037: Di niệm Thánh Hoàng giác (5) Chương 2037: Di niệm Thánh Hoàng giác (5)Chương 2037: Di niệm Thánh Hoàng giác (5)

Đó là chuyện cả đời Thiên Dương lúc còn sống đã trải qua.

Nhưng lúc này do Thiên Dương chủ động truyền vào, hệt như thật sự đã biến thành bản tôn Thiên Dương, hoàn toàn tự mình trải qua một chuyến.

Sư huynh, sư phụ Thân Hóa Đạo vì bảo vệ mình mà chủ động từng người lên chiến trường chịu chết.

Hình ảnh và tình cảm hết sức chân thực khiến cho trong lòng Đại Khải Thánh Hoàng cũng vô cùng xúc động.

"Cả đời Thiên Dương không kém ail"

Tiếng kêu gào đến từ trong lòng Thiên Dương cũng từ ảo thành thật, chân chính vang lên bên tai Lý Bình.

Vì vậy mà...

Thánh Hoàng Đại Khải rốt cuộc có thể đồng bộ cảm ứng được luồng năng lượng cực kỳ kỳ lạ đến từ trên di cốt Thiên Dương.

Dường như không ăn khớp với mọi thứ trên thế gian.

Như hàn mai trong tuyết, ngạo nghễ độc lập.

Tuy thoạt nhìn có chút nhỏ yếu nhưng lại kéo dài mấy ngàn năm, không theo thời gian trôi đi mà phai mờ.

Ngược lại ngày càng đậm lên.

"Đây là..."

Lý Bình như nhớ ra điều gì đó, tay hơi rung động.

Nhưng tồn tại trong vô hình lại chém đứt một tia liên hệ này.

Trong lòng Thánh Hoàng thất vọng mất mát.

Nhưng dẫu sao tâm chí hắn bất phàm, rất nhanh bèn đè xuống tia dị trạng này.

Đâu tiên là dùng Miêu Bảo tiến hành thăm dò, sau khi phát hiện Miêu Bảo cũng không thể phân biệt năng lượng kỳ lạ này, lại nhìn về phía Độ Ách tông bên dưới.

Đám người giấy Độ Ách tông giống như hoàn toàn không có cảm giác.

Vẫn ôm thành một cục.

"Nhất Tuyệt, ngươi biết được những gì?" Lý Bình Thánh Hoàng cũng không xác định, nhưng vẫn hỏi.

Lúc này Nhất Tuyệt đạo nhân vậy mà thu hồi hai mắt lồi ra từ trong thông đạo. Hai mắt mang theo băng giấy dài bay tới bên cạnh di cốt Thiên Dương.

Liên tục đảo mấy vòng.

Nhìn từ biểu cảm của Nhất Tuyệt đạo nhân, dường như thật sự đã nhận ra gì đó.

"Lão đạo chỉ có suy đoán."

"Không thể tính là thật."

Thánh Hoàng xua tay: “Cứ nói đừng ngại."

Như sợ người khác nghe thấy, Nhất Tuyệt đạo nhân còn đảo mắt một lượt, nhìn bên ngoài Thánh Hoàng tọa.

Sau đó mới nói từng câu từng chữ: "Về vị Thiên Đô đại pháp sư kia, Độ Ách tông bọn ta từ xưa đến nay có một suy đoán."

"Đại pháp sư đã vẫn lạc, tiên pháp truyền cho thập tông chỉ là một ý niệm sau khi hắn vẫn lạc để lại."

"Tuân theo di niệm truyền đạo của đại pháp sư."

Theo lời này của Nhất Tuyệt đạo nhân nói ra, người giấy Độ Ách tông ôm nhau càng chặt hơn. Hệt như xung quanh có nhân vật đáng sợ nào đó sắp tới gần.

"Di niệm truyền đạo vừa không phải sinh linh, lại chẳng phải năng lượng."

"Càng giống như là..."

Thánh Hoàng như có điều suy nghĩ, nói tiếp: "Đại đạo cộng minh."

Nhất Tuyệt đạo nhân vỗ tay khen ngợi: "Thánh Hoàng đúng là có ngộ tính tốt!"

"Chư tiên vẫn lạc, kỳ đạo mà không. Tiên đạo không đâu không có, nếu có người có thể dù là tiếp cận sơ qua bản chất của nó cũng sẽ tạo nên cộng minh."

"Trong Thiên Đô là Truyền Đạo chi đạo."

"Mà trên hài cốt này có lẽ là 'Tranh chi đạo"

"Tranh chi đạo..." Thánh Hoàng suy nghĩ, cảm ứng nguồn năng lượng phun trào phía trên di cốt Thiên Dương.

Hồi lâu sau, hắn thở dài một hơi.

"Đạo có thể chứng tiên lại không hợp với ta."

Trong giọng nói của Thánh Hoàng không có bao nhiêu tiếc nuối, từ dưới trạng thái khải giáp Thiên Dương lui ra.

Trả lại di cốt, Lý Bình dặn dò Thiên Dương: "Nếu 'Tranh chi đạo đã trống, di cốt cộng minh này đối với ngươi tuyệt đối là bảo vật hiếm có. Ngươi cảm ngộ nhiều hơn, tuy bây giờ tiên đạo không hiện nhưng cộng miinh đã tồn tại thì chứng minh nó vẫn còn ở đây."

"Đợi thêm một thời gian, nói không chừng ngươi còn thật sự có thể dựa vào nó thành tựu cảnh giới Chân Tiên!"

Nhất Tuyệt đạo nhân Độ Ách tông trơ mắt nhìn Thiên Dương thu hồi di cốt, sau đó một lân nữa nhét con mắt dài về lại trong thông đạo.

"Đáng tiếc đáng tiếc...' Nhất Tuyệt đạo nhân than ngắn thở dài.

"Chưởng môn Độ Ách tông lại có lời bàn cao kiến gì?" Nhất Tuyệt làm ra vẻ như thế lại dẫn tới sự bất mãn của Thiên Dương.

Nhất Tuyệt đạo nhân gật gù đắc ý, cười ha ha nói: "Chỉ là tiếc hận, Độ Ách tông đã lỡ mất một cơ hội tốt. Cái gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, nếu là Thánh Hoàng điện hạ vĩ đại cảm ngộ di niệm, nói không chừng có ngày thật sự có thể chứng được đại đạo. Bọn ta cũng có thể theo đó được lợi."

"Còn ngươi...'

"Có lẽ có một ngày như vậy. Nhưng Độ Ách tông bọn ta hẳn không đợi được."

Trong lời nói không mảy may che giấu thái độ bi quan đối với khả năng Thiên Dương thành tiên.

Lần này Thiên Dương không bị khiêu khích của Độ Ách tông chọc giận, chỉ cảm ứng từng tia ý nghĩ không chịu thua trên di cốt của mình, dường như trở về lúc chính mình còn là thân thể nhân loại.

Nhưng có lẽ do hiện tại đã biến thành khôi lỗi, thử rất lâu, Thiên Dương vẫn không thể gợi lại nhiệt huyết trong lòng.

Mấy chữ "cả đời Thiên Dương không kém ai" này, kêu ra cũng có phần không giống lúc trước.

Đại điện Thánh Hoàng tọa nhất thời rơi vào trong yên tĩnh.

Nhưng không lâu sau, dị động của Vạn Tiên Minh phía dưới đã hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Quang mang chớp động, một đám tu sĩ túc sát mặc áo đen xuất hiện ở biên giới ánh trăng châu Thiên Quyên.

Đầu tiên bọn họ hơi hành lễ với chưởng kính nhân trên không trung, sau đó vẻ mặt nghiêm túc, dồn dập chuẩn bị thuật pháp, chiêu thức hướng tới đại trận Minh Nguyệt Tinh Quang còn chưa phá ra.
Bình Luận (0)
Comment