Chương 2074: Hoàn Chân quay vê không (2)
Chương 2074: Hoàn Chân quay vê không (2)Chương 2074: Hoàn Chân quay vê không (2)
Hắn không để ý an nguy bản thân, mạnh mẽ lao vào gió lốc hỗn độn, muốn tìm được tên hung thủ sau màn vừa xa lạ, vừa quen thuộc kia.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có gió lốc vô tình ngày càng lớn. ...
Khi tiên lực chuyển hóa thành gió lốc hư vô thông qua tiên trận, cuốn phá tất cả.
Sự hủy diệt của Huyền Hoàng giới đã được định sẵn.
Mảnh đất nơi vạn giới dụng hợp, Nhạc Thổ duy nhất trên tinh hải chí ám hiện tại, lúc này cũng nhanh chóng bị cơn gió lốc diệt thế này cắn nuốt.
Ở trung tâm trận pháp, Tôn Thiên Tứ trước đó còn đang nỗ lực thứ tỉnh mẫu thân, lúc này hắn không rảnh để ý lời chửi mắng của mẫu thân.
Hắn bỗng nhiên chấn động, nhìn thấy Huyền Hoàng giới trong giây lát đã thủng trăm ngàn lỗ, hoàn toàn ngây dại.
Sư... Sư tôn?”
Qua một hồi lâu, Tôn Thiên Tứ hơi chật vật, nỗ lực kêu gọi.
Nhưng mà, vị sư tôn vĩnh viễn sẽ đáp lại, giống như không có điều gì không làm được lại chưa từng xuất hiện.
Khoảnh khắc Huyền Hoàng giới sắp bị phá hủy, Tôn Thiên Tứ không chỉ cảm thấy lực lượng bắt nguồn từ Huyên Hoàng đại thiên tôn mà bản thân vừa mới kế thừa đang trôi nhanh.
Bởi vì thất trách nghiêm trọng, phản phệ đại thiên tôn cũng đột ngột giáng xuống.
Một ngọn lửa vô danh chợt nổi lên trong lòng Tôn Thiên Tứ.
Không hề thống khổ, Tôn Thiên Tứ chỉ cảm thấy sự tồn tại của bản thân đang bị ngọn lửa này thiêu đốt gần như không còn gì.
Trong thức hải, vị mẫu thân vốn dĩ không hề quan tâm chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ mắng chửi ác độc với chính mình, dường như đang dần quên mất sự tồn tại của bản thân.
Từ từ im lặng lại, ngây ngẩn thất thân.
"Thiên Tứ, Thiên Tứ...'
"Thiên Tứ... Là ai?”
Hàng vạn hàng nghìn ma niệm đều hóa thành một làn khói xanh, tiêu tán biến mất.
Cuối cùng chỉ còn dáng vẻ ban đầu của Ngô Ngưng Lộ, ngơ ngác nhìn khoảng không trống rộng xung quanh. Khóe mắt không hiểu sao rơi xuống một giọt nước mắt.
Ngô Ngưng Lộ và Tôn Thiên Tứ cùng tiêu vong trong ngọn lửa của Huyền Hoàng đại thiên tôn.
Bên trong tiên trận, phân thân Lý Phàm chậm rãi hiện hình.
Hắn khẽ nhíu mày, cảm giác bản thân đã lãng quên sự tồn tại của người nào đó.
Tuy nhiên sau khi thôi diễn, xác định đối phương chỉ là một quân cờ râu rí, thúc đẩy tiên trận thành hình, hắn khẽ lắc đầu, không hề quan tâm.
Mà hắn dồn lực chú ý vào vài thân hình trước mắt còn đang giãy giụa trong tiên trận. ...
Ân thượng nhân, Hứa Khắc. Không lâu sau khi thoát khỏi Bác Vật Thần Tàng quán, bọn họ thấy được biến hóa động trời liên tiếp xuất hiện trong Huyền Hoàng giới.
Lúc bọn họ đang sợ hãi không ngừng than, một trận gió lốc diệt thế đột ngột giáng lâm.
Dù hai người chắc chắn có thể xem như cường giả ở Huyền Hoàng giới.
Nhưng trước mặt tiên trận diệt thế, bọn họ chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.
Nếu không phải có lực lượng từ đầu lâu Bạch tiên sinh che chở bọn họ. Chỉ sợ bọn họ đã sớm tiêu vong.
Gió lốc hỗn động, càng ngày càng nghiêm trọng.
Lực lượng che chở truyền đén từ đầu lâu Bạch tiên sinh đang từ từ suy yếu.
Chỉ sợ bọn họ không sống thêm được bao lâu.
Thời khắc sắp tiêu vong, trong lòng Hứa Khắc và Ân thượng nhân không tràn ngập sợ hãi giống sinh linh khác.
Trong lòng ngực Hứa Khắc tóc trắng xoá ôm đầu lâu Bạch tiên sinh, kinh ngạc thất thần: "Ta nên chết từ sớm trước kia. Chẳng qua vì sứ mệnh của Bạch tiên sinh mà sống tạm đến nay. Hiện giờ có thể chôn cùng một chỗ với Bạch tiên sinh, cũng coi như chết có ý ngHĩa...'
Ánh mắt Ân thượng nhân bình tĩnh, hắn hơi điên cuồng, nhìn gió lốc trước mặt: "Ta vốn là u hồn thế giới, là tôn tại đã chết một lần, không biết chết thêm lần nữa thì sẽ thế nào?”
Đáp lại bọn họ là cơn gió vô hình không ngừng gào thét.
Ân thượng nhân, Hứa Khắc chậm rãi bị gió lộc hỗn độn nuốt trọn toàn bộ.
Đâu lâu Bạch tiên sinh trong tay bọn họ cũng tràn ngập nguy cơ.
Ngay trước khi đầu lâu biến mất trong gió lộc, một luồng sáng chớp động, không thấy tung tích. ...
Vô số mũi kim châm bao vây, tạo thành một lớp phòng ngự cứng rắn, nỗ lực ngăn cản gió lốc bên ngoài ăn mòn.
Quả thật rất hiệu quả, nhưng dưới sự càn quét ngày càng mạnh của gió lốc bên dưới, phòng ngự kim quang không thể tránh khỏi mà dần trở nên ảm đạm.
Ánh mắt Thiên Y đảo qua chung quanh, dường như hơi mờ mịt.
Giống như đã mất đi mục tiêu bản thân cố gắng bấy lâu, trong chốc lát trở nên ngây dại.
Tuy nhiên rất nhanh, ánh mắt hắn lại trở nên âm trầm.
Một bàn tay vươn ra ngoài phòng hộ kim quang, hấp dẫn một luồng gió lốc bên trong tiên trận diệt thế.
Bàn tay Thiên Y hóa thành hư vô trong gió lốc.
Nhưng đồng thời, trong mắt Thiên Y dường như cũng nổi lên một trận gió lốc. ...
Truyền Pháp thiên tôn khôi phục lại từ Pháp Thiên Tượng Địa.
Lúc tiên trận diệt thế phát động, hắn đang tạm thời đoạt xá thay thế Huyền Hoàng giới thông qua cách Thay hồn đổi giới. Lúc gió lốc diệt thế tàn phá bừa bãi, khắp nơi trên Huyền Hoàng giới nổ tung, hắn gần như đối diện thẳng với trận tai họa kinh khủng khiếp này.
Tuy thoạt nhìn trận gió lốc này dường như đơn giản hơn một bậc so với phong tai hủy diệt trước đó.
Thế nhưng chắc chắn nó do tiên lực hiển hóa không hơn không kém.
Mà phong tai hủy diệt chỉ là một chút lực lượng còn sót lại.
Uy năng phá hủy của phong tai hủy diệt nguyên sơ tất nhiên vượt xa gió lốc trong tiên trận.