Chương 2096: Huyền Hoàng giới thủ biến
Chương 2096: Huyền Hoàng giới thủ biếnChương 2096: Huyền Hoàng giới thủ biến
"Không sai, rốt cuộc phải làm thế nào?" Ánh mắt Ân thượng nhân sáng rực, chỉ ra mấu chốt vấn đề.
Thực lực mấy người thực ra đều sàn sàn nhau.
Trường Sinh cựu pháp, đừng nói trợ giúp tinh hải khôi phục, dù là thay đổi tình thế nguy hiểm của Huyền Hoàng giới đều lực không thể bằng.
Như bị dội một chậu nước lạnh, mọi người rất nhanh bình tĩnh lại, cùng nhau nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm ngồi ngay ngắn trên đài giảng đạo, dường như đã sớm dự đoán được Ân thượng nhân sẽ hỏi câu này, không nhanh không chậm trả lời: "Chư vị có biết, thế giới như người, tinh hải cũng như thế?"
"Nếu người bị bệnh thì đúng bệnh hốt thuốc, sau đó lại thêm kích thích huyệt vị, kinh mạch."
"Thế giới, tinh hải gặp nạn lại cũng giống vậy..."
Một quang ảnh đồ hình người theo lời Lý Phàm từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
Huyệt vị, kinh mạch quan trọng đều được đánh dấu ra.
Lý Phàm nhẹ nhàng phất tay, quang ảnh đồ đột nhiên biến ảo. Bành trướng, tràn ngập, cuối cùng biến thành đám mây màu vàng hơi phát sáng. Những huyệt vị, kinh mạch trong thân thể trước đó cũng theo quy luật diễn biến phân loại ở quang đoàn các nơi.
Mọi người mới từ tinh không ngoài Huyền Hoàng trở về, sao có thể không nhìn ra đám mây này đại biểu cho Huyền Hoàng giới? Lúc đang ngưng thần quan sát lại nhìn thấy Lý Phàm lại chỉ tới.
Quang đoàn tiếp tục bành trướng ngàn lần, vạn lần.
Quang cảnh thoáng chốc bao phủ, làm lạc đường tất cả mọi người trong đó.
Rõ ràng là tinh hải khắp nơi lấp lánh.
Mọi người ẩn ẩn phát giác được, thỉnh thoảng lấp lóe, phát ra quang mang khác trong tinh hải là huyệt vị kinh mạch của người trong thế giới lúc trước!
"Từ người đến giới, từ giới đến vực. Lẽ ra nên như vậy!" Ân thượng nhân như có điều suy nghĩ.
Người khác cũng đều dường như ngộ đạo.
Còn muốn nhìn kỹ, Lý Phàm vung tay lên, tinh hải thoáng chốc khôi phục, lại biến về cảnh Huyền Hoàng giới. "Muốn phục tinh hải trước, phải phục Huyền Hoàng trước. Muốn phục Huyền Hoàng, phải hưng nơi đây."
Trên cảnh Huyền Hoàng giới thu nhỏ, địa điểm các nơi được Lý Phàm đánh dấu ra.
"Huyền Hoàng giới bị tu sĩ cắn nuốt cướp đoạt mấy ngàn năm, lẽ ra sớm đã hoàn toàn thâm hụt. Song may có Truyền Pháp thiên tôn không ngừng thu thập mảnh vỡ thế giới trong tinh hải bồi bỏ. Tàn giới như thuốc, Huyền Hoàng tuy đã uống lại vẫn chưa hấp thu hoàn toàn...'
Từng điểm đánh dấu phát ra quang mang đỏ hồng óng ánh như có sinh cơ, năng lượng vô tận ẩn chứa trong đó.
Trong trình bày và phân tích của Lý Phàm, mọi người lại đã hiểu rõ ý hắn.
Nói ngắn gọn là một câu: Giúp Huyền Hoàng tiêu hóa dược tính!
Lý Phàm lại nói: 'Huyền Hoàng tích nhược đã lâu, có nguy hiểm bổ quá không tiêu nổi. Vì vậy cân dẫn mà dụ, lấy huyệt vị kéo kinh lạc, lấy điểm kéo bề mặt..."
Giảng đạo ước chừng kéo dài bảy ngày bảy đêm.
Sau khi bóng dáng Lý Phàm tiêu tán, mọi người vẫn đắm chìm trong người, thiên, y, tam giả hợp nhất chỉ lý hắn giảng giải, tình khó kiềm chế.
Vẫn là Ân thượng nhân tỉnh lại trước nhất: "Tàn giới như thuốc, ví von này quả nhiên xảo diệu đến cực điểm. Hấp thu, tiêu hóa, hoà vào bản thân. Mà những gì không thể được hấp thu, thì sẽ bị vứt bỏ hoàn toàn. Đó được gọi là cặn thuốc..."
Xảo Công không yên lòng, tùy ý lấy lệ mấy câu rồi cáo từ rời đi.
Bách Hoa thì cau mày: "Dẫn dụ Huyền Hoàng tiêu hóa tàn giới không phải chuyện dễ. Tu sĩ Huyền Hoàng và Thiên Đạo đối lập nhiều năm như vậy, bất kỳ hành động liên quan tới lực lượng tàn giới nào đều có thể khơi ra địch ý của thiên đạo Huyền Hoàng. Cho dù chúng ta vì tốt cho hắn."
"Thế nên mới phải cởi bỏ hiểu lâm này ngay từ đầu, giành được tín nhiệm của thiên đạo Huyền Hoàng." Ân thượng nhân nhìn về nơi bóng dáng Lý Phàm biến mất.
Lúc rời đi, Lý Phàm nói trước khi giảng đạo lần nữa sẽ giúp xử lý việc này.
Không biết rốt cuộc sẽ chọn dùng phương pháp thế nào.
Là u hồn tàn giới, Ân thượng nhân rõ ràng hơn tu sĩ khác ác ý của Huyền Hoàng giới rốt cuộc khó mà tiêu trừ đến mức nào.
Bảy ngày sau, lúc Lý Phàm hiện thân lần nữa, mời mọi người đến hư không trên Đại Huyền tiểu thế giới.
Đến nơi đây, Ân thượng nhân cảm giác bản thân như rơi vào trong vũng bùn, mọi cử động phải đối mặt với lực cản cực lớn. Bản chất u hồn thế giới của hắn không có mảy may trợ giúp cho việc hoá giải lực lượng cản trợ. Thậm chí hắn đều không thể phân biệt ra nguồn gốc của lực cản này.
Trên mặt Bách Hoa và Xảo Công cũng lộ ra vẻ nghiêm túc vô cùng, biểu thị bọn họ cũng đã nhận ra sự không tâm thường của nơi này.
“Chư vị, giới thiệu cho các ngươi một người. Lý Phàm cười nói.
Sau đó một lão giả tóc trắng thân khòm xuất hiện trước mặt mọi người.
Thực lực lão giả tóc trắng ngược lại chẳng ra làm sao, có điều quan tài hắn cõng sau lưng lại dẫn kinh động sự chú ý của mọi người.
Oán khí ngút trời ẩn ẩn phát ra từ trong quan tài làm cho đám người Ân thượng nhân đều không khỏi híp mắt.
"Vị này là Hứa Khắc đạo hữu, môn đồ Ngự Thú tông ngày xưa. Bởi vì mang trên mình sứ mệnh, ẩn nấp trong tiểu thế giới, ngồi bất động mấy ngàn năm..." Sau khi giới thiệu sơ qua cho mọi người vê lai lịch của Hứa Khắc, dưới ánh mắt ra hiệu của Lý Phàm, Hứa Khắc gỡ quan tài sau lưng xuống.
Treo giữa không trung.