Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2104 - Chương 2105: Yêu Thú Ám Thôn Linh (4)

Chương 2105: Yêu thú ám thôn linh (4) Chương 2105: Yêu thú ám thôn linh (4)Chương 2105: Yêu thú ám thôn linh (4)

Trong tử khí ẩn ẩn có tiếng rồng ngâm.

Pho tượng đầu heo bị tử khí cuôn cuộn chấn nhiếp, động tác không khỏi hơi ngừng một phần.

Chỉ một chút tạm dừng như thế, hắc phong hóa thần của Tôn Nhị Lang liền đã xông phá phòng thủ của nó.

Hung hăng đánh vào trên màn trời.

Từng vết nứt từ trên bầu trời hiện lên.

Mặt trời luôn treo trên cao cũng xuất hiện từng vết rách.

Bầu trời giả tạo âm âm vỡ nát.

Cùng lúc vô số mảnh vỡ rơi xuống như mưa cũng lộ ra chân thực trên đó.

Chỉ là trong một sơn động to lớn tối tăm.

Bầu trời giả tạo sụp đổ làm cho pho tượng đầu heo phát ra tiếng rống gần như điên cuồng.

Song nó lại không có ý muốn đối phó Nhạc Trấn Uy và Tôn Nhị Lang.

Giống như sắp có chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng sắp buông xuống, một luồng quang hoa từ trong pho tượng đầu heo bay ra, muốn bỏ chạy.

"Nghiệt súc!

Âm thanh như tiếng sấm chợt từ thiên ngoại truyền đến.

Sau đó một tia sét màu tím lăng không xuất hiện, nhắm trúng quang hoa chạy trốn!

Trong một tiếng hét thảm, sinh linh trong đó biến thành tro bụi.

Tôn Nhị Lang mơ hồ nhìn ra, kia rõ ràng hình như là một trư yêu vừa ra đời không lâu.

Sấm sét màu tím không một dấu hiệu buông xuống, sau khi tuỳ tiện diệt sát trư yêu thì cũng không xuất hiện nữa.

Trong tông môn ma đạo nơi này, ngoài tổ ba người Đại Huyền ra, lại không còn bất kỳ sinh linh còn sống nào khác nữa.

Tôn Nhị Lang chỉ cảm thấy tâm linh mỏi mệt.

Vương Huyền Bá và Nhạc Trấn Uy thì cùng lúc may mắn không thôi cũng cảm thấy quái lạ: "Đơn giản như vậy là thắng rồi?"

"Căn bản không cần phải liều sống liều chết với pho tượng đầu heo khủng khiếp kia, chỉ cần phá vỡ bầu trời giả tạo, trư yêu sẽ bị thần lôi trên trời giáng xuống giết chết?" "Chuyện quái gì vậy! Ta không phải liều mạng vô ích rồi à?!" Vương Huyền Bá ho nhẹ, càm ràm nói.

Hình ảnh xung quanh theo câu càm ràm này của hắn bỗng dưng im bặt.

Sau đó như ngàn vạn mảnh thuỷ tinh đồng thời nổ tung.

Vô số hình ảnh thế giới tương đồng bay vào trong đầu ba người. Đại não bị mảnh vỡ nhanh chóng trùng kích, sau một trận mê muội...

Ba người lại trở về điểm bắt đầu nguyên bản.

Châu Thanh Khê, Ngũ Lão hội.

"Ồ? Ta lại tốt rồi?" Trong trận chiến Tại Ma tông, Vương Huyền Bá tu vi rơi xuống đến Luyện Khí kỳ, đã hấp hối lại đã khôi phục tu vi Kim Đan viên mãn bình thường.

Không chỉ như thế, trên người còn không có một dấu vết bị thương nào. Hệt như trận đại chiến sinh tử vừa rồi căn bản như một cơn ảo mộng của bọn họ.

Chẳng qua rất hiển nhiên, những chuyện bọn họ trải qua lại tuyệt đối không phải mộng bình thường đơn giản như vậy.

"Trời lại biến về sáng sủa bình thường rồi." Nhạc Trấn Uy quan sát xung quanh, nói.

"Đồng Vô Ưu cuối cùng cũng không còn âm nữa. Hiện tại là 200!" Sau khi Vương Huyền Bá xem xét một phen, đắc ý nói.

Tuy trước mắt còn chưa biết đồng Vô Ưu này rốt cuộc có tác dụng gì.

Tôn Nhị Lang chằm chằm mấy hàng chữ nhỏ trước mắt.

"Tôn Nhị Lang, Kim Đan viên mãn, số lần tử vong: 1."

"Cấp bậc lịch duyệt Nhạc Thổ: 1"

"Đồng Vô Ưu: 500."

Phía sau cấp bậc lịch duyệt Nhạc Thổ xuất hiện một thanh tiến độ nho nhỏ.

Màu hồng nhuộm dần gần như 30% độ dài.

Ngoại trừ biến hóa trên những số liệu này, trong đầu Tôn Nhị Lang còn nhiều thêm một vài đồ vật khác.

"Người, đứng đầu vạn linh."

"Não người, ăn vào có thể tăng tuệ."

"Gan người, ăn vào có thể sáng mắt."

"Thận người...

Từng âm thanh không ngừng hiện lên trong đầu Tôn Nhị Lang. Không có bất kỳ khí tức âm u tà ác gì, chỉ là luận chứng, giải thích thuần túy.

Nhưng vị giác, xúc giác cắn nuốt các loại bộ phận tương ứng trong ký ức đồng bộ xông lên trong lòng, cảm giác vô cùng chân thực, giống như tự mình nếm thử ấy khiến cho Tôn Nhị Lang rốt cuộc không nhịn được nữa.

Nôn ra tại chỗ.

Nhìn Tôn Nhị Lang bỗng nhiên nôn oẹ không ngừng, Vương Huyền Bá và Nhạc Trấn Uy đều có phần không rõ lắm.

Cho đến khi Tôn Nhị Lang khó khăn đứng dậy, nói ra chuyện bản thân gặp phải.

Sắc mặt bọn họ cũng đều trở nên hơi trắng bệch.

"Cái đó... Nhị Lang, lại nói sau này ngươi sẽ không ăn thịt người nghiện luôn đấy chứ?" Vương Huyên Bá rụt đầu.

"Thực Linh Pháp' này hẳn là công pháp trư yêu kia tu luyện? Thông qua khảo nghiệm thế giới biên giới có thể mang đồ vật xuất hiện bên trong về hiện thực?” Nhạc Trấn Uy có phần hiểu được.

"Nhị Lang, thử vận chuyển 'Thực Linh Pháp' này đi." Hắn đề nghị.

Vương Huyền Bá giật nảy mình, Tôn Nhị Lang thì sau khi sắc mặt hơi hoà hoãn lại, khẽ gật đầu.

Cố nén buồn nôn, nhắm mắt cảm nhận.

Một lúc sau, hắn nhìn về phía Nhạc Trấn Uy: "Không cảm ứng được tồn tại tu hành pháp này khác."

Nhạc Trấn Uy sờ cằm: "Vô Ưu Nhạc Thổ tồn tại nhiều năm như vậy, Thực Linh Pháp này lại không có người thứ hai tu hành...'

Vẻ mặt Vương Huyền Bá nghiêm lại: "Ta đã hiểu, công pháp này có vấn đề."

Tôn Nhị Lang khẽ lắc đầu: "Trọng điểm không phải cái này. Thực Linh Pháp tuy là pháp môn trư yêu dùng để cắn nuốt nhân loại, nhưng đối tượng có thể cắn nuốt lại tuyệt đối không chỉ có riêng nhân loại. Vật có linh khác đều được."

"Cho nên, tuy kém hơn thánh sư thân truyền. Nhưng Thực Linh Pháp này tuyệt đối coi như một môn công pháp không tâm thường. Liên tục tu hành đến cảnh giới Nguyên Anh đều không thành vấn đề. Dù là sau Nguyên Anh cũng có thể tiếp tục tu luyện, thông qua không ngừng cắn nuốt linh vật, tăng cường bản thân."
Bình Luận (0)
Comment