Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2167 - Chương 2168: Đạo Nhân Kiếp Tiên Giới

Chương 2168: Đạo Nhân kiếp Tiên giới Chương 2168: Đạo Nhân kiếp Tiên giớiChương 2168: Đạo Nhân kiếp Tiên giới

"Chỉ sợ ngay cả mảnh vỡ thế giới cũng không còn sót lại." Trong lòng Lý Phàm bỗng nhiên cảm thấy rùng mình.

Đúng lúc Lý Phàm đang suy nghị, lại nghe Mặc Nho Bân nói: “Hiên Viên đại ca từng dặn dò, chúng ta biết càng nhiều chỉ tiết về đại kiếp Tiên giới thì càng có hại."

"Thậm chí cố gắng đừng nhớ đến tên của nó. Bởi vì biết đâu nó có thể nhân cơ hội này biến thành ác mộng tâm ma. Ngay cả khi chúng ta chưa từng thấy nguyên trạng của nó, nó vẫn có thể thừa cơ mà vào."

"Nói cho chúng ta biết tên Đạo Nhân, cũng chỉ là để chúng ta có ý thức phòng bị cơ bản nhất."

Sắc mặt Mặc Nho Bân ngưng trọng: "Nếu không biết tên, ngay cả khi đối mặt cũng không biết được nội tình của tai kiếp này. Nếu biết tên, cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy dấu hiệu của nó, cũng sẽ tự có cảm giác trong lòng."

"Trên thực tế, Hiên Viên đại ca cũng vừa đến Tiên giới đã gặp phải tai kiếp diệt thế này. Những chuyện liên quan đến Đạo Nhân kiếp, đều là sau này giao lưu với Vô Diện Tiên mới biết được."

"Được rồi. Không nói nhiều đến chuyện này nữa." Nói đến đây Mặc Nho Bân đột nhiên dừng lại.

Trong lúc nói chuyện, trận pháp cột cờ bạch ngọc đã chuẩn bị xong.

Sắc mặt Mặc Nho Bân ngưng trọng, hai tay kết ấn. Cột cờ bạch ngọc bay lên, phóng ra quầng sáng bao phủ hai người.

"ĐỊ"

Có chút giống với hư ảnh kiếm gỗ của Lý Phàm.

Cột cờ bạch ngọc nhắm thẳng vào bầu trời, liên tục điều chỉnh phương hướng. Sau đó thân cột phát ra những tia sáng trắng lốm đốm, tích tụ sức mạnh trong vài hơi thở, rồi mang theo Lý Phàm và Mặc Nho Bân bắn thẳng lên bầu trời.

Tốc độ tuy chậm hơn một chút so với thần thông kiếm ảnh của Lý Phàm nhưng ý tinh nhuệ tiến thủ, phá vỡ mọi thứ trên đó lại là điều mà thần thông của Lý Phàm không có.

Cột sáng hình thành trong quá trình cột cờ di chuyển cực kỳ mảnh. Hơn nữa không hề có năng lượng tràn ra ngoài, do đó không gây được sự chú ý của tu sĩ Huyền Hoàng giới.

Lý Phàm ở trong cột cờ, nhìn cảnh tượng Huyền Hoàng giới nhanh chóng lùi về phía sau. Ngay cả lực hút của Tiên Khư cũng chỉ làm tốc độ chậm một chút.

Còn Mặc Nho Bân thì tập trung điêu khiển cột kỳ, thỉnh thoảng tránh khỏi khu vực tập trung tàn lực Chân Tiên dọc đường.

Tính toán một chút, cột cờ bạch ngọc sẽ không đâm vào vùng trũng chứa đầy tàn lực Chân Tiên đó, Lý Phàm cũng kiên nhẫn chờ đợi đến nơi.

Bay trong tinh không khoảng tâm một nén nhang, cột cờ bạch ngọc đột nhiên dừng lại.

Ánh sáng tản ra, tạo thành hình dạng bong bóng bao bọc hai người.

Sau đó va chạm mạnh với một bức tường vô hình nào đó trong hư không.

Bong bóng bạch quang hoàn toàn đóng vai trò giảm xóc, hóa giải lực va chạm.

Lý Phàm và Mặc Nho Bân đã đến bên trong Thiên Thú chi nhãn.

"AI"

Một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên trong khu vực không tính là lớn này.

Không phải do Lý Phàm và Mặc Nho Bân phát ra, mà là tu sĩ Hàn Trung - người người đã thi triển truyền tống trận ở châu Cửu Sơn, do sai sót mà lạc vào Thiên Thú chi nhãn mà Lý Phàm đã gặp trước đói!

Bị nhốt lâu như vậy, Hàn Trung vốn đã đánh mất hy vọng thoát ra. Chỉ là bản năng sinh tôn vẫn chống đỡ để hắn sống sót. Bây giờ nhìn thấy người sống khác, trước tiên là phát ra tiếng gào lớn kích động.

Đang định nói thêm gì nữa...

Mặc Nho Bân lại hơi đổi sắc mặt, trực tiếp đánh ra một hắc quang, trúng ngay người Hàn Trung!

Đáng thương thay Hàn Trung, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, cứ như vậy mà hóa thành tro bụi không rõ ràng!

"Đạo huynh ngươi..." Lý Phàm giả vờ ngạc nhiên.

Mặc Nho Bân lại cực kỳ cẩn thận kiểm tra một phen, xác định Hàn Trung không còn để lại mảnh vỡ nào mới giải thích: "Tuy không biết tại sao tu sĩ này lại xuất hiện ở đây nhưng hắn đã bị ô nhiễm rồi."

"Tùy tiện tiếp xúc với hắn rất có thể sẽ bị lây nhiễm. Vẫn nên phòng ngừa trước thì hơn."

Sắc mặt Lý Phàm hơi dịu lại, vẫn không hiểu: "Ô nhiễm?"

Mặc Nho Bân vừa quan sát xung quanh vừa nói: "Là một loại bệnh rất phiên phức. Ngay cả Hiên Viên đại ca muốn giải quyết cũng không hề dễ dàng."

"Hắn là có liên quan đến kiếp nạn Tiên giới năm đó..."

"Nhưng thông thường, trong tinh không cũng rất khó gặp được. Đây là Thiên Thú chi nhãn, cho nên khả năng bị ô nhiễm sẽ lớn hơn một chút." "Nồng độ của loại bệnh này trong tinh hải ở hạ giới cực thấp. Vạn năm trước đã như vậy, vạn năm sau, vừa rồi khi đi trên đường trong tinh hải, ta cũng đã điều tra một phen. Dường như cũng không có gì thay đổi. Nhưng Thiên Thú chi nhãn quan sát tinh vực rộng lớn. Khi tiêu chuẩn kéo dài đến một cực hạn nhất định, cho dù nồng độ có thấp đến đâu cũng sẽ thực sự bộc lộ ra." Mặc Nho Bân nói xong, bố trí mấy cấm chế xung quanh. Dường như là chuyên dùng để đối phó với loại bệnh hư không này.

Lý Phàm ngẫm lại ý tứ trong lời nói của Mặc Nho Bân.

"Loại bệnh này, bởi vì khu vực quan sát mở rộng nên gia tăng khả năng lây nhiễm... Chẳng phải là nói, chỉ cần quan sát là có thể truyền bá à?" Trong lòng Lý Phàm giật mình.

Mặc Nho Bân gật đầu: "Chính là như vậy. Đây cũng là nguyên nhân ta không nói hai lời, trực tiếp diệt hắn. May mà xác suất loại bệnh này truyền bá thông qua cách thức bình thường cũng thấp, vừa rồi ta đã kiểm tra, không có lây lan ra. Nơi này tạm thời không nguy hiểm."

"Cách truyền bá quỷ dị như vậy, còn liên quan đến tiên kiếp ở thượng giới..." Lý Phàm trông có vẻ hơi lo lắng.

"Nhiễm loại triệu chứng này rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì? Ta thấy tu sĩ bị nhốt ban nãy hình như không có gì bất thường?"

Mặc Nho Bân lại đánh ra mấy cấm chế.

"Bong bóng trong suốt" vốn bao bọc chặt chẽ, chỉ đủ chứa hai ba người từ từ phình to như được bơm hơi.

"Sở dĩ không có gì bất thường là vì loại bệnh đó vẫn còn ẩn nấp trong cơ thể hắn, chưa bùng phát. Nếu tiếp xúc thì sẽ biết được sự đáng sợ của nó. Hạn mức cao nhất của thần hồn thậm chí là hạn mức cao nhất của bản nguyên sinh mệnh đều sẽ bị nó cắt giảm. Mức độ cắt giảm còn sẽ theo mức độ nghiêm trọng của sự lây nhiễm mà tăng lên. Đến cuối cùng, tuy không chết nhưng cũng trở nên yếu ớt như tờ giấy."
Bình Luận (0)
Comment