Chương 2173: Thần thông Thái Giáp giới
Chương 2173: Thần thông Thái Giáp giớiChương 2173: Thần thông Thái Giáp giới
Giống như thoát khỏi sự trói buộc của sứ mệnh Tiên giới, chỉ hành động vì lợi ích của bản thân.
Giám thị mà Lý Phàm và Huyền Tiên chu gặp được, không có thân trí của bản thân, hoàn toàn hành động theo bản năng, hoặc là theo quy tắc đã định.
Gần như không khác gì khôi lỗi, thật sự khó có thể gánh vác trọng trách giám thị.
Cho nên Lý Phàm suy đoán, có lẽ chân linh của vị giám thị kia đã rời khỏi thân xác ban đầu. Chính là để sau khi Tiên giới phá diệt, thoát khỏi trách nhiệm của Tiên giới.
Hậu quả phản phệ sau khi Huyền Hoàng đại thiên tôn thất chức kiếp trước, chứng minh rằng cho dù Tiên giới phá diệt, sự giam cầm áp đặt vẫn còn.
Không ai muốn mình mãi mãi mang theo một cái gông xiêng.
Trên lý thuyết, giám thị Huyên Hoàng giới muốn được tự do, hoàn toàn hợp tình hợp lý.
"Trước kia ta dùng di cốt Chân Tiên giả, dẫn truyền pháp giả Vạn Tiên Minh vào Âm Dương giới. Cuối cùng khiến bọn chúng chết sạch. Nhưng cuối cùng Vạn Tiên Minh lại coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Điều này chứng tỏ truyền pháp, hoặc là Thiên Y, cũng tuyệt đối biết rõ lai lịch của Vãng Sinh thiên tôn này. Thậm chí, nói không chừng từ giám thị Tiên giới lột xác thành Vãng Sinh thiên tôn, còn có sự giúp sức của Thiên Y...'
Mà trở lại hiện tại, sau khi Ân thượng nhân khấu trừ hai mắt trắng đen hóa thành hắc bạch song cầu, hơi thở dao động tỏa ra trên đó thì gần như giống hệt với Âm Dương châu kia.
Chỉ là, trong hắc bạch song cầu này, sinh tử phân biệt rõ ràng. Còn chưa đạt đến cảnh giới Âm Dương châu Huyền Hoàng giới, sinh tử luân chuyển, sinh sinh bất tức.
Lý Phàm nhìn chằm chằm hắc bạch song câu, hồi lâu không nói gì.
Một lúc lâu sau, mới mở miệng: "Một bí cảnh nào đó của Huyền Hoàng giới cũng có tạo vật tương tự tôn tại."
"Nhưng hắc bạch sinh tử giao dung, so với sinh tử song châu đơn thuần của ngươi, còn kỳ diệu hơn vài phần. Trong Âm Dương châu kia, có vô số thi thể đóng băng. Không biết..." Ánh mắt Lý Phàm sáng quắc.
Ân thượng nhân triển lãm xong, lại hít hắc bạch song cầu vào trong cơ thể, hóa thành đôi mắt bình thường: "Trong bạch châu, quả thực từng có thi thể đóng băng. Nhưng đó là chuyện trước khi thế giới chưa phá diệt."
"Thế giới tử vong, những thi thể đóng băng kia cũng từ từ tan chảy, hóa thành tử khí tinh khiết nhất... Lý Phàm nghe vậy, thầm nghĩ: "Đây hẳn là sự khác biệt do thiếu giám thị dẫn đến."
"Trong rất nhiều Tu Tiên giới hạ giới, Huyền Hoàng giới rõ ràng là vô cùng khác biệt. Không chỉ có Nhậm mệnh Tiên giới, Huyền Hoàng đại thiên tôn, giám thị. Thậm chí còn từng có Chân Tiên thân lâm. Tuy không biết vì lý do gì, Chân Tiên này lại vẫn lạc..."
"Mà thế giới Ân thượng nhân thu được hắc bạch song châu, cũng nằm trong phạm vi giám sát của Tiên giới. Nhưng lại thấp hơn Huyên Hoàng giới một cấp."
Vị Vãng Sinh thiên tôn nghi là giám thị kim thiên thoát xác kia, Lý Phàm sau này chắc chắn sẽ đi tiếp xúc. Nhưng mục tiêu chính đời này vẫn là lấy tiên phách thiên địa hợp đạo, tự nhiên phải cố gắng tránh những biến số không cần thiết.
Ân thượng nhân tiếp tục nói: "Ta là u hồn thế giới. Ban đầu cho rằng, cả đời này mãi mãi chỉ có thể tồn tại với trạng thái tàn dư rác rưởi này nhưng cảm nhận được sinh cơ to lớn trong hắc bạch song châu này, trong lòng ta đột nhiên dâng lên dự cảm mãnh liệt..."
Nói như vậy, trong đôi mắt đen của Ân thượng nhân, tốc độ xoay tròn của sinh cơ nhanh hơn vài phần.
"Trên đời có lẽ không tồn tại sự mục nát tuyệt đối. Sở dĩ là tàn dư u hồn, chỉ là vì sinh cơ đoạn tuyệt. Chỉ cần truyền vào đủ nhiều sinh cơ..."
Nói chuyện, sắc mặt Ân thượng nhân càng thêm hồng nhuận. Càng ngày càng giống tu sĩ nhân loại bình thường.
Nhưng Lý Phàm nheo mắt lại, lại nhìn ra được sự việc không đơn giản như vậy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lý Phàm, dường như bị sinh cơ mãnh liệt trên người dẫn động, con mắt xám vốn bình tĩnh kia cũng bắt đầu từ từ tăng tốc xoay tròn.
Từng tia tử khí phá bại khô héo, từ trong cơ thể Ân thượng nhân tràn ra. Rất nhanh đã trung hòa sinh cơ ban đầu, đè xuống.
Mùi mục nát từ từ truyền ra từ trên người Ân thượng nhân.
Ân thượng nhân khẽ ho vài tiếng, phong ba trong hai mắt trắng đen dần dần bình phục. Lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Bách Hoa thấy vậy, như có điều suy nghĩ. Trong ánh mắt còn lóe lên vài phần hả hê.
Lý Phàm thì trực tiếp nói: "Sinh tử nhị khí, nhìn thì đối lập nhưng thực ra là một thể. Ngươi muốn dẫn động sinh cơ, lại áp chế tử khí, chỉ khiến phản tác dụng."
"Sinh giả, tử chi căn dã. Tử giả, sinh chi quả dã. Đào gốc, tất động quả. Lấy quả thì chưa chắc thương gốc..."
Lý Phàm hoàn mỹ đóng vai thánh sư, thế mà ngay tại chỗ giảng đạo cho Ân thượng nhân. Ân thượng nhân vốn đã ngộ tính phi phàm, lúc này lại mang theo hắc bạch sinh tử song châu, rất nhiều câu nói huyền diệu cố ý tạo ra của Lý Phàm nghe vào tai Ân thượng nhân thì hoàn toàn không có trở ngại gì hết.
Trong đôi mắt bình tĩnh, hắc bạch nhị khí lưu chuyển càng thêm nhanh chóng.
Mà Bách Hoa thế mà cũng có thiên phú đối với sinh tử chỉ đạo, nghiêm túc lắng nghe, dường như cũng thu hoạch được rất nhiều.
Giảng đạo kéo dài đây nửa ngày, đem gân như toàn bộ hàng tồn trong bụng Lý Phàm móc sạch.
Cuối cùng, Lý Phàm vung tay áo, truyền Nghịch Chuyển Sinh Tử trận vào thức hải của hai người.
Nghịch Chuyển Sinh Tử trận này, chính là Giải Ly điệp cuối cùng dựa trên trận pháp nguyên thủy trong Âm Dương châu mà suy diễn thêm. Có thể nói là ứng dụng cụ thể đỉnh cấp nhất về tử sinh chi đạo trong tinh hải chí ám.
Chỉ tiếp xúc với trận pháp trong nháy mắt, trên mặt Ân thượng nhân đã hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng không thể che giấu.
"Sinh tử đối lập nhưng ngươi có thể mượn trận này, từ từ chuyển hóa vô tận tử khí trong bạch châu thành sinh cơ. Nhưng cần chú ý cân bằng sinh tử.”