Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2176 - Chương 2177: Độ Thiện Cảm Vạn Năm (2)

Chương 2177: Độ thiện cảm vạn năm (2) Chương 2177: Độ thiện cảm vạn năm (2)Chương 2177: Độ thiện cảm vạn năm (2)

Không lâu sau, đến bên ngoài Huyền Tiên chu.

Cố ý thả hơi thở của mình ra, rất nhanh một đám trưởng lão tiên chu đã đến, vây quanh Lý Phàm.

Thấy Lý Phàm trở về đúng hẹn, trong lòng bọn họ trước tiên đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó vẻ mặt nghiêm lại, hỏi đến chuyện chính.

"Đạo hữu, bên Đại Khải kia... nói thế nào?” Kiến Đạo Thăng mở lời hỏi trước.

Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia tức giận: 'Lũ ruôi bọ chó má! Không nhắc đến cũng được!"

Chung Đạo Cung mỉm cười, ánh mắt lóe lên: "Xem ra, đạo hữu khuyên bảo không thành?”

"Cũng coi như vậy." Lý Phàm hừ lạnh một tiếng: "Ta đã kể lại với sư tôn những gì mình thấy dưới tường cao, không ngờ bọn họ vẫn không để tâm."

"Sư tôn thậm chí còn nói với ta, trong tỉnh hải, những cao điểm như vậy, thật ra không phải là ít. Tuy nhiên, cái cao này so với độ cao của tường cao thì giống như khoảng cách giữa đỉnh núi trên mặt đất với bầu trời..."

"Muốn vượt qua, mơ tưởng hão huyền!"

Một tràng lời này của Lý Phàm khiến cho vẻ mặt của đám trưởng lão tiên chu đều hơi thay đổi.

"Nếu không có thủ đoạn đặc biệt, chỉ mượn độ cao, quả thực không thể vượt qua tường cao.' Chung Đạo Cung vừa như cười vừa như không.

"Nhưng mà... vừa nãy đạo hữu nói, cao điểm trong tinh hải còn rất nhiêu?" Chung Đạo Cung đột nhiên chuyển hướng câu chuyện, hỏi. Vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Lý Phàm gật đầu: "Không sai. Sư tôn còn đích thân đưa ta đến một nơi trong số đó. Quả nhiên không giả, tuy so với vị trí trên tàn giới trường thành thì thấp hơn một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy tường cao."

Chung Đạo Cung nghe vậy, trâm mặc hồi lâu.

Không biết đã thương lượng với những trưởng lão khác điều gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Xem ra, quả thực là tiên chu chúng ta đã coi thường thiên hạ. Nên văn minh có thể sống sót đến tận bây giờ sau đại kiếp, sao có thể đơn giản được."

"Mạnh thì mạnh thật nhưng lại nhát gan như chuột. Thậm chí còn không có dũng khí thử một lần." Lý Phàm nghe vậy, lại hừ lạnh phản bác. Chung Đạo Cung thì ngược lại, chủ động biện giải cho Đại Khải không tồn tại: "Đạo hữu lại nghĩ đơn giản chuyện này rồi."

"Cho dù có dấu vết do người trước để lại, muốn vượt qua tường cao, vẫn cần một nền văn minh dốc hết toàn lực. Không phải chỉ cần thử một lần đơn giản là có thể hình dung được."

"Trong tinh hải sinh tôn ổn định mấy vạn năm, có lẽ vẫn sẽ tiếp tục tôn tại. Hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm. Đương nhiên, đạo hữu mệnh không còn dài, trước khi chết muốn nghe chân lý của Đạo, cũng có thể hiểu được." Chung Đạo Cung nói thao thao bất tuyệt.

Lý Phàm lại hừ lạnh, nhưng không tranh luận nữa.

Hai bên nhất thời có chút lạnh nhạt.

Vẫn là Kiến Đạo Thăng lại nói: "Đương nhiên, đạo hữu yên tâm. Niềm tin muốn vượt qua tường cao của tiên chu chúng ta vẫn luôn không thay đổi. Đạo hữu muốn đạt được nguyện vọng, hợp tác với chúng ta e rằng là lựa chọn duy nhất."

Lúc này Lý Phàm mới như nhớ ra điều gì, nhíu mày hỏi: "Nguyên nhân các ngươi tiên chu kiên trì như vậy là gì?"

"Chỉ vì bên ngoài tường cao có nửa con tiên chu khác tôn tại?"

Kiến Đạo Thăng không trả lời trực tiếp mà nói bóng gió: "Trước đó, hoàn cảnh của tiên chu kỳ thực cũng giống đạo hữu ngươi không sai biệt lắm. Mà hiện tại, tuy có lẽ có chuyển cơ khác nhưng đã cưỡi lên lưng cọp rồi."

"Huống hồ, có tiền lệ của Thương Tiên chu, chúng ta muốn tái hiện kỳ tích vượt qua tường cao...

"Cũng không khó như trong tưởng tượng."

"Chỉ giới hạn ở Huyền Tiên chu chúng ta." Chung Đạo Cung bổ sung thêm một câu.

Lý Phàm nheo mắt, đánh giá đám trưởng lão tiên chu: "Xem ra, các ngươi tiên chu còn có bí mật."

Chung Đạo Cung cười mà không nói.

"Đã các ngươi có lòng tin như vậy, ta sao có thể nhát gan?" Lý Phàm trầm giọng nói.

"Ta sẽ dốc hết toàn lực, giúp tiên chu thành công. Những thứ ta học được cả đời từ Đại Khải, vốn không nên truyền ra ngoài. Bây giờ thì..."

Đám trưởng lão tiên chu nghe vậy, trong mắt không khỏi lóe lên một tia vui mừng.

"Không giấu gì chư vị, ngoài Triện Tự Chân Tiên ra, ta ở trên con đường trận pháp, nghiên cứu sâu nhất. Ngoài ra, ta còn nắm giữ một thần thuật thượng cổ có thể giao lưu với ý thức tinh hải... Lý Phàm ngẩng đầu, giới thiệu với mọi người.

Nghe xong, ánh mắt đám tiên chu liên tục lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Triện Tự Chân Tiên mà Đại Khải nghiên cứu, có phải là lần trước đạo hữu đã biểu diễn cho chúng ta xem 'Tạo Hóa thượng thừa nhất không?" Chung Đạo Cung lại hỏi ra một vấn đề mấu chốt nhất.

Lý Phàm lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo trên mặt.

"Với địa vị của ta ở Đại Khải, trong số những Triện Tự Chân Tiên mà ta có thể tiếp xúc, đúng là 'Tạo Hóa' là cao nhất."

"Nhưng mà..."

"Tạo Hóa' này lại không phải là thành quả nghiên cứu cao nhất của Đại Khải đối với Triện Tự Chân Tiên." Thần sắc Lý Phàm có chút mơ màng, cũng có chút thở dài.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, lập tức khiến nội tâm đám trưởng lão tiên chu chấn động không thôi.

Bọn họ chính là người đã đích thân trải nghiệm sự kỳ diệu của 'Tạo Hóa. Cho dù chỉ là phiên bản Lý Phàm thuật lại, không biết đã yếu đi bao nhiêu lần nhưng uy năng của nó vẫn còn xa trên Nghiên và những Triện Tự Chân Tiên đơn lẻ khác.

Như vậy có thể thấy, ký tự 'Tạo Hóa' chân chính, tuyệt đối thật sự sở hữu thần lực biến phế thành thần.

Nhưng bây giờ, Lý Phàm lại đích thân nói, nền văn minh Đại Khải lại lĩnh ngộ được Triện Tự Chân Tiên ở trên 'Tạo Hóa?

"Cái này... lời đạo hữu nói là thật sao?" Ngay cả Chung Đạo Cung trầm ổn nhất, thần sắc cũng không thể duy trì được nữa, thất thanh nói.

Những trưởng lão tiên chu còn lại cũng đều nhìn chăm chằm Lý Phàm.

'Sao dám vọng ngôn." Lý Phàm nghiêm mặt nói.

"Ký tự đó là cơ mật cao nhất của Đại Khải, chỉ có những người cấp bậc như sư tôn ta mới có tư cách tiếp xúc. Ta cũng là trước kia hầu hạ bên cạnh sư tôn, nghe ngài vô tình nhắc đến vài lần."

"Hình như... liên quan đến 'Tiên Phàm chỉ biến"
Bình Luận (0)
Comment