Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2178 - Chương 2179: Chuyện Huyền Thương Năm Xưa (2)

Chương 2179: Chuyện Huyền Thương năm xưa (2) Chương 2179: Chuyện Huyền Thương năm xưa (2)Chương 2179: Chuyện Huyền Thương năm xưa (2)

Đám trưởng lão đều say mê Triện Tự Chân Tiên, vốn không mấy hứng thú với cái gọi là thân thông này. Nhưng sau khi nghe xong toàn bộ thần thông này, họ đều trở nên nghiêm túc.

"Lý huynh, thần thông này hình như chỉ là tàn thiên?" Trưởng lão tiên chu Lục Vũ Chi cau mày hỏi.

Lý Phàm đã ở tiên chu lâu như vậy, sau khi chiếm được thiện cảm của mọi người. Cách xưng hô của họ cũng trở nên thân thiết hơn.

"Tuy là tàn thiên nhưng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp với ý thức tinh hải. Tuy nhiên, ngay cả ý thức tinh hải hiện đang gần như tan rã thì việc chúng ta muốn tiếp xúc với nó cũng không dễ dàng như vậy. Thành hay không còn phải xem cơ duyên của chư vị."

Sau khi giảng xong Thái Giáp thần thuật, Lý Phàm nhìn mọi người, cười tủm tỉm nói.

Lục Vũ Chi gật đầu: "Điểm này chúng ta tự hiểu. Giao tiếp với tinh hải, có thể giống như cảnh giới thiên nhân hợp nhất thời xưa. Cho dù là ngộ đạo hay hiệu suất suy diễn, đều không thể so sánh với trạng thái bình thường."

"Thậm chí đối với việc chúng ta lĩnh ngộ Triện Tự Chân Tiên cũng có lợi rất nhiêu. Ha ha, những lão già không đến hôm nay, sau khi biết được chắc chắn sẽ hối hận không thôi! Vài người chúng ta phải giữ kín miệng một chút, nếu không bọn họ sẽ phải trả giá đắt, tuyệt đối không tiết lộ." Sau khi ngộ ra sự huyền diệu của Thái Giáp thần thuật, Cam Kinh Đạt vuốt râu cười trêu chọc.

"Học vấn của Lý huynh thực sự đáng sợ. Giống như một kho tàng bí mật vô tận, mỗi lần đến đây ta đều có thể có được thu hoạch mới." Lời của trưởng lão Nam Cung Liệt khiến những người có mặt đều gật đầu tán thưởng.

Đối mặt với lời khen ngợi của mọi người, Lý Phàm chỉ đáp lại một cách nhàn nhạt: "Nguyện vọng của ta là trước khi chết, sẽ trút hết những gì trong đầu ra, để lại cho tiên chu."

"Sau đó vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, liều mạng một phen. Đi xem phong cảnh bên ngoài tường cao!"

Lý Phàm nói lời rất thoải mái, nhàn nhạt.

Một số trưởng lão trong phòng, có người tiếc nuối, có người đau lòng, có người không đành lòng.

'Lý huynh, thật sự không còn cách nào khác sao?"

"Trong kho báu của tiên chu hình như có một số bí dược kéo dài tuổi thọ. Hay là..." Lý Phàm khoát tay, không để ý nói: "Sau khi xây dựng lại trận pháp phòng ngự, trưởng lão Chung đã dẫn ta đến kho bí mật để thử. Tuổi thọ thực sự đã đến hồi kết thúc, bất kỳ thiên tài địa bảo nào cũng vô dụng. Ta cũng đã sớm chấp nhận số phận."

"Chỉ có thể nói rằng, phản phệ từ bên ngoài tường cao thực sự đáng sợ."

"Nhưng ngược lại càng khơi dậy sự tò mò của ta. Cả đời này, ta nhất định phải xem xem, bên ngoài tường cao rốt cuộc có những gì!" Ánh mắt Lý Phàm kiên định.

Đám người tiên chu nghe vậy, im lặng thở dài.

Đột nhiên, Lý Phàm như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, trước đây khi bị phản phệ, sư tôn ta đã nói, nếu không có tượng đất sét ta lấy được từ kho báu tiên chu đỡ đòn, e rằng ta sẽ không còn sống được hai mươi năm nữa, mà là trực tiếp tiêu vong."

"Tượng đất sét đó rốt cuộc là có lai lịch gì? Lúc ta chọn nó, chỉ thấy hình dáng nó rất kỳ lạ. Không ngờ nó lại có khả năng chống lại sức mạnh bên ngoài tường cao."

Lý Phàm vừa nói vừa cho các trưởng lão tiên chu xem hình ảnh tượng đất sét đứng khoanh tay, cúi đầu.

Hồi Lý Phàm chọn trong kho báu, bọn họ đều đi cùng. Lý Phàm vừa nói vậy, bọn họ đều nhớ lại, sắc mặt kỳ lạ.

"Tượng đất sét này mà cũng có công dụng thần kỳ như vậy sao?"

Mọi người nhìn nhau nhưng không ai biết lai lịch của nó.

"Chờ chút, ta đi tra cứu một chút." Lục Vũ Chi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Rốt cuộc có thể chống lại sức mạnh phản phệ bên ngoài tường cao, không thể không khiến họ đối xử thận trọng.

"Lý huynh, chuyện quan trọng như vậy, sao không hỏi sớm hơn?" Nam Cung Liệt lắc đầu.

Lý Phàm cười nói: "Lúc đó nghe tin mình sắp chết, tiền đồ tươi sáng tan thành mây khói, tâm trạng suy sụp. Nào còn để ý đến nhiều như vậy? Nhưng bây giờ từ từ bình tĩnh lại, vừa rồi vô tình nói đến kho báu tiên chu, mới lại nhớ ra."

Lý Phàm nói vậy, đám người tiên chu cũng không tiện truy cứu nữa.

Lục Vũ Chi đi không lâu thì vội vã quay lại.

"Theo ghi chép, tượng đất sét này đến từ Tu Tiên giới đã diệt vong, Tiêu Dao." Lục Vũ Chi vung tay, cho mọi người xem một bức tranh.

Nghe thấy cái tên có chút quen thuộc này, lòng Lý Phàm không khỏi động đậy.

"Tu sĩ giới này không thích tranh đấu. Đúng như tên gọi, bản tính phóng túng, tiêu dao tự tại, không muốn bị bất kỳ ràng buộc nào. Tượng đất sét này là lúc Huyền Thương tiên chu đi ngang qua Tiêu Dao giới, mua từ tay một con bạc.'

Hình ảnh thay đổi, một gã ăn mặc rách rưới, luộm thuộm xuất hiện trước mặt mọi người.

Thời gian đã quá lâu, hình ảnh hiện lại không được ổn định. Thỉnh thoảng lại nhảy loạn. Âm thanh cũng lúc có lúc không.

Nhưng không ảnh hưởng đến việc mọi người hiểu được đầu đuôi sự việc lúc đó.

"Thứ này, đích thị là bảo bối. Các ngươi lấy nó, tuyệt đối không lỗ!" Gã ăn mặc luộm thuộm xoa xoa chỗ hạ bộ, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, nói một cách tùy tiện.

"Tượng đất sét này, có vẻ như thực sự có chút phi phàm. Nhưng ngươi ra giá mười vạn linh thạch thượng phẩm, thật sự là quá cao. Vượt quá phạm vi quyền hạn của ta." Ngoài hình ảnh, một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Đây là thương nhân ở Tiêu Dao giới năm đó, tên là..."

"Giả Sơ. Đúng là Giả Sơ. Chính hắn đã hoàn thành giao dịch này và tuân thủ nghiêm ngặt quy chế của tiên chu, ghi lại toàn bộ quá trình giao dịch, lưu trữ lại. Vạn năm sau chúng ta mới có thể may mắn nhìn thấy hình ảnh lúc đó." Lục Vũ Chi giới thiệu với Lý Phàm.

"Chỉ tiếc là vị Giả Sơ này, trong sự kiện phân liệt tiên chu năm đó, đã chọn đứng về phía Thương Tiên chu. Giờ không biết ở đâu rồi." Lục Vũ Chi có chút tiếc nuối nói.
Bình Luận (0)
Comment