Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2181 - Chương 2182: Phiêu Miểu Tỉnh Không Lữ (2)

Chương 2182: Phiêu miểu tỉnh không lữ (2) Chương 2182: Phiêu miểu tỉnh không lữ (2)Chương 2182: Phiêu miểu tỉnh không lữ (2)

Hai là, Tôn Phiêu Miểu không chỉ tồn tại trong ghi chép của Dược Vương tông. Đối với vị cường giả tuyệt thế cứu giúp thế gian, khai sáng ra một mạch Dược Vương này, không ít điển tịch của Huyền Hoàng giới đều nhắc đến ông. Không bị xóa bỏ dấu vết tồn tại.

"Năm đó Tôn Phiêu Miểu khi vượt qua tinh không, còn muốn đi đến nơi sâu hơn để du ngoạn nhưng lại phát hiện ra một loại đặc tính nào đó của tinh không nơi Huyền Hoàng giới tọa lạc, cuối cùng quay trở vê..."

"Là không muốn, hay là không thể?"

Ngay khi Lý Phàm đang trầm tư, Chung Đạo Cung lại mở miệng nói: "Ba món đồ mà Tôn Phiêu Miểu để lại này, giống như tượng đất sét rũ tay mà ngươi đã chọn trước đó, tuy tiên chu đều đã kiểm tra cẩn thận nhưng đều không phát hiện ra có gì đặc biệt. Nhưng vì đều xuất phát từ Tôn Phiêu Miểu này, biết đâu cũng ẩn giấu bí mật gì đó..."

Lý Phàm không trả lời, những trưởng lão khác đều có chút ngồi không yên.

"Vậy còn không mau đi xeml"

Lý Phàm nhàn nhạt nhìn Chung Đạo Cung.

Chung Đạo Cung mỉm cười: "Với những đóng góp của ngươi trong thời gian này, muốn vào tâng thứ hai của mật tàng Bá Văn Tiên Lục, ta nghĩ Trưởng Lão hội sẽ không phản đối.

Không lâu sau, Lý Phàm theo các trưởng lão cùng nhau tiến vào tâng thứ hai của Bá Văn Tiên Lục.

So với không gian tâng thứ nhất, nơi này rõ ràng nhỏ hơn nhiều.

Tất cả bảo vật đều bị phong tỏa trong từng quả cầu sáng. Quả cầu sáng đủ màu sắc, lơ lửng trên không trung.

Biện pháp phòng hộ không phải là trận pháp, không phải là cấm chế, cũng không phải là Triện Tự Chân Tiên.

Lý Phàm nheo mắt đánh giá những quả cầu sáng bảo vật đầy trời, mơ hồ cảm thấy từ trên người chúng một luồng hơi thở sự sống.

"Những quả cầu sáng này... là sống?"

Chung Đạo Cung gật đầu khen ngợi: "Trực giác của ngươi, Hoàn Chân, thật nhạy bén!"

"Không sai, bảo vệ tâng thứ hai của kho báu, chính là một loại sinh linh kỳ diệu: Thiên Tinh Quang Liên. Sinh linh này ngay cả khi tinh hải thịnh vượng năm xưa cũng cực kỳ hiếm thấy. Ánh sáng mộng ảo, bao phủ hơn nửa tinh vực, đan dệt thành hình dáng hoa sen mộng ảo. Hoa nở, tinh vực sẽ bị ánh sáng rực rỡ bao phủ; hoa tàn, tinh vực sẽ rơi vào bóng tối chết chóc."

"Mỗi khi có thế giới trong tinh vực rơi vào hủy diệt, sẽ kết thành hạt sen trong quang liên. Hàng tỷ năm, liên tục từ xưa đến nay... Những quả cầu sáng trước mắt chính là hình thành như vậy."

Lý Phàm lắng nghe lời giải thích của Chung Đạo Cung, trước mắt cũng như hiện ra cảnh tượng hùng vĩ xảy ra ở tỉnh hải thời thượng cổ đó.

"Năm đó Thương Tiên chu đã cuỗm đi không ít bảo bối, Thiên Tinh Quang Liên này, có thể coi là một trong những thứ có giá trị nhất còn sót lại."

"Bảo vật được phong ấn trong hạt sen, không dễ dàng lấy ra. Nếu muốn dùng sức mạnh thô bạo để lấy..."

Chung Đạo Cung hừ lạnh một tiếng: "Trừ khi phá hủy toàn bộ Thiên Tinh Quang Liên! Linh vật này ký sinh trong tinh hải. Trải qua vô số tai kiếp, sinh mệnh vẫn tồn tại, muốn phá hủy nó, không phải sức mạnh của tiên thì không làm được!"

"Huống hồ chúng ta còn thử nghiệm, cho dù động dụng sức mạnh của Triện Tự Chân Tiên, nhất thời cũng không thể phá hủy nó." Các trưởng lão của tiên chu hiển nhiên rất tự tin vào khả năng phòng hộ của Thiên Tinh Quang Liên này.

Ý nghĩ trong lòng Lý Phàm thoáng qua: "Đời trước dưới đại trận Vạn Vật Quy Hư, cái gì mà Thiên Tinh Quang Liên này, dường như cũng không thể giãy giụa được bao lâu."

"Bây giờ ta thậm chí không cần động dụng tiên trận, chỉ cần Chỉ Hàng Trần cũng có thể phá hủy nó. Tuy nhiên phá hủy thì dễ, muốn lấy ra thứ được bảo tồn trong hạt sen, quả thực có chút khó khăn."

Các trưởng lão của tiên chu tự nhiên không biết được ý nghĩ nguy hiểm trong lòng Lý Phàm, đồng tâm hiệp lực, mở ra quả cầu sáng phong ấn ba di vật của Tôn Phiêu Miểu.

Tầm mắt tập trung vào ba bảo vật.

Lý Phàm thì trong lòng hơi động, hắn từ trên cây tam xoa đó cảm nhận được sự dị động của Hoàn Chân giống như tượng đất sét rũ tay.

Nhưng hắn không lên tiếng, cùng với các trưởng lão của tiên chu, cẩn thận quan sát.

Con chim xám gãy cánh và Dược Vương đỉnh thứ hai dường như không chứa đựng sức mạnh đặc biệt nào.

"Trấn tai trừ ách... gân giống như sự phản chiếu của đạo. Tôn Phiêu Miểu quả thực không đơn giản."

"Hơn nữa năng lực này, không truyền cho Dược Vương tông."

Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, đè nén Hoàn Chân đang xuẩn xuẩn dục động hấp thụ ý niệm. "Chư vị, có phát hiện gì không?" Sau khi quan sát hồi lâu, Chung Đạo Cung lên tiếng hỏi.

"Không thấy có gì kỳ quái. Nhưng quả thực, mấy thứ này, cho ta cảm giác rất kỳ lạ." Lời phát biểu của Lục Vũ Chi khiến một đám trưởng lão phụ họa.

Nếu không biết sự bất thường của ba món đồ này thì nhìn thoáng qua, không thấy có gì không ổn.

Nhưng nếu đã biết rồi thì lại quan sát. Vậy thì đủ loại cảm giác không hài hòa sẽ tự nhiên sinh ra.

Chỉ có một hai người cảm thấy như vậy thì còn có thể dùng ảo giác để giải thích.

Nhưng hơn mười vị trưởng lão có mặt đều cảm thấy như vậy...

Vậy thì chắc chắn không đơn giản chỉ là ảo giác.

"Về vấn đề này, không chỉ riêng ngươi và ta, ngay cả Huyền Hoàng giới thời thượng cổ, tất cả những ai biết chuyện Hiên Viên đại ca phi thăng rồi lại từ Tiên giới trở về, không ai không tò mò vô cùng." Mặc Nho Bân cảm khái vô cùng.

"Nhưng mặc cho bọn họ dùng cách gì dò hỏi, Hiên Viên đại ca cũng không tiết lộ chỉ tiết cho họ. Chỉ lấy lời nói về đại kiếp Tiên giới, mơ hồ cho qua."

"Ngay cả chúng ta là huynh đệ Pháp Vương và cả Cơ Dự Trâm được Hiên Viên đại ca tin tưởng nhất, cũng không tiết lộ."

"Mãi đến khi Hiên Viên đại ca đột phá thành công, quyết định thực hiện kế hoạch dẫn rắn ra khỏi hang, hắn mới ngẫu nhiên nói vài câu về đại kiếp Tiên giới."

"Gọi là Đạo Nhân. Tuy không mô tả cụ thể cảnh tượng Đạo Nhân kiếp cho chúng ta nhưng chỉ hai chữ này thôi cũng khiến người ta cảm thấy rùng mình. Chư vị huynh đệ Pháp Vương bọn ta đều nhìn thấy nỗi sợ hãi thoáng qua trong mắt Hiên Viên đại ca..."
Bình Luận (0)
Comment