Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2240 - Chương 2241: Tiên Khôi Ám Nhập Chu (3)

Chương 2241: Tiên khôi ám nhập chu (3) Chương 2241: Tiên khôi ám nhập chu (3)Chương 2241: Tiên khôi ám nhập chu (3)

"Ngày đầu tiên bước vào tân pháp Hợp Đạo đã có thể cảm ngộ được nhiều như vậy, ngươi, rất không tệ.

Lời khen nhàn nhạt của Lý Phàm khiến Liễu Như Trần được sủng ái nhược kinh.

"Nhưng mà, suy nghĩ vẫn còn đơn giản. Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm qua, người có thể nghịch lý đắc chứng trường sinh, cũng chỉ có vài người."

"Hơn nữa đã lâu không có trường sinh mới xuất hiện, tại sao vậy?"

'Các ngươi suy nghĩ cho kỹ đi."

Lời chỉ điểm của Lý Phàm đột ngột dừng lại. Khiến cho mọi người Dược Vương tông sắc mặt hơi đổi, suy nghĩ miên man.

Tiếp theo, bảy vị hợp đạo Dược Vương tông trải qua những ngày vô cùng sung thực.

Chuyển tu công pháp hợp đạo mới, củng cố nền tảng mới tấn chức.

Thỉnh thoảng ở dưới đài giảng đạo, lắng nghe Thánh sư hư ảnh giảng đạo.

Còn có thể so tài với một vị tiền bối có hơi thở thần bí, thâm không thể trắc, không giỏi ăn nói.

Vị tiền bối này cho dù đứng im không nhúc nhích, những người hợp đạo Dược Vương tông cho dù dốc hết toàn lực, cũng không thể làm hắn bị thương chút nào.

Do đó bọn họ có thể tùy ý thi triển, kiểm chứng những gì mình học được.

Còn những đệ tử Dược Vương tông khác...

Lý Phàm nhìn vào con mắt màu hồng nhỏ hơn một chút, nằm bên cạnh con mắt màu bạc trước mặt.

Hàng vạn sợi tơ tụ lại thành một cây cầu dài thô, nối liền con mắt màu bạc và màu hồng.

"Sức mạnh Vô Ưu trải khắp Huyền Hoàng, không chỉ ở trong lãnh địa của Ngũ Lão hội."

"Cho nên không cần phải đến Ngũ Lão hội mới có thể vào được Vô Ưu Nhạc Thổ. Chỉ là trước đây, vẫn không tìm được phương pháp mà thôi."

"Nhưng hiện giờ, ta đã phái ra tổng cộng chín nghìn sáu trăm ba mươi hai người tiên phong...'

"Tạo ra thiên cách hoàn toàn đồng bộ với nhận thức của bọn họ, đủ để dựa vào suy nghĩ của bọn họ, khóa chặt Vô Ưu Nhạc Thổ."

Hàng vạn sợi tơ làm cầu nối chính là những tu sĩ Lý Phàm phái đi vào Vô Ưu Nhạc Thổ trước một bước.

Còn bên trong con mắt màu hồng đang ngủ say, chính là rất nhiều đệ tử hợp đạo trở xuống của Dược Vương tông!

Thân thể thực tế nằm trong sự khống chế của Lý Phàm, hơn nữa còn có mệnh lệnh của tông chủ, những đệ tử Dược Vương tông này mới có thể làm được ngay cả trong nhạc thổ cũng có thể nghiêm lệnh cấm đoán.

Hơn nữa cùng thuộc về Dược Vương tông, giữa bọn họ vốn có sự ăn ý và ràng buộc phi thường.

Hành động thám hiểm trong nhạc thổ, cũng hiệu quả hơn.

Ngoài đệ tử Dược Vương tông ra, trong con mắt màu hồng còn có rất nhiều tu sĩ Đại Huyên.

Xếp hàng dày đặc, lần lượt xông vào, thám hiểm nhạc thổ.

Con mắt màu hồng, không phải là đã giải mã được bí mật của nhạc thổ.

Chỉ là mượn những tu sĩ đã vào nhạc thổ trước đó, dựng nên một lối vào nhạc thổ trong tiểu thế giới Đại Huyền.

Khoảnh khắc con mắt màu hồng hình thành, Lý Phàm còn mong chờ sức mạnh của Vô ƯUu thiên tôn giáng lâm.

Chỉ tiếc là, dường như đối với chuyện nhỏ này, Vô Ưu không để tâm.

Không thể chờ được Vô Ưu, Lý Phàm thực sự có chút thất vọng.

"Hy vọng những người này có thể cho ta chút kinh hỉ."

Trong lòng Lý Phàm luôn có một loại dự cảm.

Bí mật ẩn giấu của Vô Ưu Nhạc Thổ có lẽ còn quan trọng hơn tưởng tượng của mình. ....

Khoảng cách tái hiện Tiên vực, chỉ còn thiếu một quân cờ cuối cùng.

Lý Phàm trước tiên đem những thứ đã thu thập được, dùng tiên trận phong ấn trong tiểu thế giới Đại Huyên.

Sau đó lại để những người hợp đạo Dược Vương tông, bố trí Nghi thức Quân Thiên trong tiểu thế giới phàm nhân, tạo ra giả tượng mình vẫn ở xa Đại Khai, đang vất vả vì nghỉ thức.

Bản tôn vẫn trấn thủ Đại Huyền không nhúc nhích.

Đánh ra một ảo ảnh kiếm gỗ, lặng lẽ đưa Thiên Dương đến bên ngoài tiên chu.

Một tia thân niệm bám vào tiên khôi Thiên Dương, chỉ huy hành động của hắn.

Lý Phàm bản tôn không tự mình ra tay trộm cắp, là bởi vì Lý Phàm trước đó đã tiếp nhận nghi thức Quân Thiên của các trưởng lão tiên chu.

Tuy bên tiên chu không nói rõ nhưng Lý Phàm vẫn có thể mơ hồ đoán được, đại khái phương vị mình ở, tất cả các trưởng lão tham gia Quân Thiên đều có thể cảm ứng được mọi lúc.

Loại cảm ứng này, không phải đặc biệt mãnh liệt. Thậm chí ra khỏi tiên chu, cũng không có tác dụng.

Nhưng nếu tiếp xúc gần thì chắc chắn sẽ bị nhận ra ngay.

Tiên chu đối với Lý Phàm vẫn còn hữu dụng, chưa đến lúc trở mặt.

Cho nên, Lý Phàm quyết định phái Thiên Dương ra mặt.

Ý niệm vừa động, tiên khôi Thiên Dương trong nháy mắt, thân thể phình to gấp hàng trăm lần.

Nằm yên bất động, trôi nổi trong hư không đen tối.

Sau đó đột nhiên tăng tốc, hướng về vị trí tiên chu đang ở mà đâm tới.

Trên người tiên khôi Thiên Dương không hề lộ ra chút hơi thở nào.

Giống như một khối thiên thạch khổng lồ, hướng về tiên chu bay vụt tới.

Sự tồn tại to lớn như vậy, công kích trắng trợn như vậy, tiên chu đương nhiên là cảm ứng được ngay.

Bởi vì tốc độ của tiên khôi Thiên Dương không tính là quá nhanh, lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng chỉ là loạn thạch bình thường.

Chỉ tùy ý phát ra một đạo quang mang, muốn đánh nát khối đá.

Nhưng quang mang rơi trên người Thiên Dương, không thể kích lên chút gợn sóng nào, sự va chạm vẫn tiếp tục. Tiên chu mới đột nhiên kinh giác không ổn.

Liên tiếp có mấy bóng người lóe lên, người đi đầu chính là trưởng lão tiên chu Kiến Đạo Thăng.

Mọi người hợp lực, rốt cuộc làm chậm tốc độ va chạm của tiên khôi Thiên Dương.

Ngăn cản nó ở bên ngoài tiên chu.

"Đây là cái gì?"

Kiến Đạo Thăng kỳ quái nói.

Không có chỉ thị của Lý Phàm, Thiên Dương nhắm mắt bất động, mặc cho mọi người tiên chu kiểm tra.

Một tia thân niệm của Lý Phàm thì ẩn núp ở chỗ tiên khôi di niệm vĩnh hằng, dùng tiên trận ẩn giấu. "Dường như là... thi thể của một người khổng lồ nào đó?"

"Không đúng, hơi thở này, không bình thường. Hơn nữa, xương cốt của nó..." Rất nhanh, mọi người đã phát hiện ra sự bất phàm của tiên khôi Thiên Dương. Kiến Đạo Thăng không dám chậm trễ, vội vàng phát ra truyền tin.
Bình Luận (0)
Comment