Chương 2293: Bí mật ẩn U Ngục (2)
Chương 2293: Bí mật ẩn U Ngục (2)Chương 2293: Bí mật ẩn U Ngục (2)
Nhưng đáng tiếc là dưới sự bao phủ của Hiển tự quyết, tất cả các thanh kiếm gãy thực sự tỏa ra ánh sáng. Nhưng tất cả đều chỉ về thanh kiếm gỗ Thiên Chi Kỳ ở trung tâm Kiếm Trủng.
Nhưng bây giờ thanh Đạo Huyền kiếm của Thiên Kiếm tông được tái sinh này lại cho Lý Phàm một ý tưởng mới.
Trong lúc không ai hay, Hiển Tự Thư hiện ra.
Bao phủ lấy Đạo Huyền kiếm mới được tái sinh.
Trên Đạo Huyền kiếm, trong nháy mắt bay ra ba đạo ánh sáng.
Trong đó một đạo thô nhất, như rồng ra khỏi nước, bay lên trời cao, sau đó tản ra xung quanh, tiêu tan vào giữa trời đất.
Một đạo khác bay về phía Lý Phàm.
Đạo cuối cùng, cũng là đạo nhỏ nhất, lại bay vê một nơi nào đó trong Huyền Hoàng giới.
"Ừm?"
Điều này lập tức thu hút sự chú ý của Lý Phàm.
"Chẳng lẽ trong Huyền Hoàng giới lại có hậu nhân của Thiên Kiếm tông?"
Lý Phàm lập tức hứng thú, thân hình lơ lửng, nhanh chóng đuổi theo tia sáng Hiển tự quyết.
Hiển tự quyết hiển thị mối liên hệ giữa vạn vật, chỉ có người thi triển hoặc là người hiểu rõ về Triện Tự Chân Tiên 'Hiển mới có thể nhìn thấy những mối liên hệ này.
Do đó không lo dị trạng này sẽ gây sự chú ý của người khác.
Lý Phàm lần theo tia sáng đó, lại đến một nơi mà trước đây hắn chưa từng nghĩ đến.
U Ngục của Tiên MinhI
Từng cải trang trà trộn vào đó, cấm chế của U Ngục đối với Lý Phàm căn bản chẳng khác gì không có.
Thấy tia sáng nhanh chóng bay xuống phía dưới, Lý Phàm cũng theo vào trong U Ngục.
Thần sắc trở nên có chút vi diệu.
Bởi vì hắn thấy, tia sáng liên hệ đó vừa vặn rơi vào trên người tu sĩ bị trấn áp ở nơi sâu nhất của U Ngục!
'Lạ thật...
Lý Phàm đã sớm biết, U Ngục của Tiên Minh trấn áp một nhân vật như vậy. Hơn nữa khi nhìn thấy hắn, còn mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
Bây giờ liên hệ với biểu hiện của Đạo Huyên kiếm dưới Hiển tự quyết, Lý Phàm cuối cùng cũng xác định được suy đoán trước đó.
"Hậu nhân của Thiên Kiếm tông?”
Tu sĩ bị trấn áp này, lông mày và đôi mắt sắc sảo như kiếm, quả thực có chút giống với Tư Đồ Dao, đại sư huynh của Thiên Kiếm tông năm xưa.
Chỉ là tu sĩ bị trấn áp này đã thành bộ dạng như bộ xương, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được đại khái.
Hơn nữa trên đời người giống nhau không phải là ít, cho nên Lý Phàm cũng không thể xác định được.
Nhưng bây giờ, có thể chứng thực phán đoán của hắn.
"Xem ra, vẫn phải tin vào trực giác của mình."
"Hậu nhân của Tư Đồ Dao? Thú vị. Ta nhớ, vị đại sư huynh của Thiên Kiếm tông này, trước khi Thiên Kiếm tông rời đi, hình như căn bản không có hậu duệ?”
"Chẳng lẽ..."
Trong lòng Lý Phàm lập tức chấn động không thôi.
Đang định cứu hắn ra, hỏi cho rõ ràng.
Nhưng quan sát kỹ, Lý Phàm mới phát hiện ra, thủ đoạn trấn áp hậu nhân của Thiên Kiếm tông này, dường như lại là do Thiên Y đích thân ra tay.
Nếu không phải kiếp này trong ảo trận đã lén học, Lý Phàm còn không nhận rail
"Không có thủ đoạn giải phong đặc biệt, nếu phá giải mạnh thì chắc chắn sẽ gây sự chú ý của Thiên Y."
"Kiếp này Huyên Hoàng thăng hoa, đã đến thời khắc quan trọng cuối cùng..."
Nếu là trước đây, Lý Phàm chắc chắn sẽ chờ đến kiếp sau, đợi thực lực tăng vọt rồi hãng đến cũng không muộn.
Nhưng chính vì Lý Phàm trước đây đã từng dò xét bí mật của Thiên Y trong ảo trận nên hắn không trực tiếp từ bỏ.
Mà là thử phá giải.
Dễ dàng hơn hắn nghĩ.
Dường như Thiên Y cũng không quá coi trọng người này, phong ấn áp dụng không quá phức tạp.
Hơn nữa là hút cạn linh lực trong cơ thể hắn, trấn áp. Tốn một phen công phu, Lý Phàm rốt cuộc cũng giải khai được phong ấn.
Để không gây náo động cho Vạn Tiên Minh, hắn còn bố trí một luồng ảo ảnh, làm giả tượng vẫn bị trấn áp.
Lý Phàm dẫn theo hậu nhân của Thiên Kiếm tông đang trong tình trạng khô héo, lặng lẽ rời khỏi U Ngục của Vạn Tiên Minh.
Đến nơi vắng vẻ không người, Lý Phàm đang định lên tiếng hỏi thăm.
Nhưng thấy trong tay lóe lên kim quang, người đó trong nháy mắt đã thoát khỏi sự trói buộc của Lý Phàm.
Hóa thành một đạo kim quang, hướng về phía chân trời xa xôi mà chạy trốn.
Chớp mắt đã biến mất khỏi tâm mắt.
Hành động này khiến Lý Phàm vô cùng bất ngờ, trong lòng không kinh lại mừng.
Tốc độ của hậu nhân Thiên Kiếm tông kia tuy nhanh nhưng sao có thể nhanh hơn Lý Phàm được?
Ảo ảnh kiếm gỗ xuất vỏ, khoảnh khác tiếp theo Lý Phàm đã đuổi kịp.
Một cái tát quạt xuống, lần nữa trói chặt hắn lại.
Lần này, mặc cho kim quang có chuyển động thế nào cũng không thể thoát ra được.
Bởi vì Lý Phàm đã sớm bố trí tiên trận xung quanh.
"Hử?!"
Kim quang không còn cố gắng vô ích nữa, hiện ra thân hình.
Trong thời gian ngắn ngủi, đã từ hình dạng bộ xương ban đầu, khôi phục được vài phần nguyên khí.
Ít nhất vẫn giữ được hình người, chỉ là trông có vẻ hơi yếu ớt.
"Đa tạ tiền bối cứu mạng."
Người đó cẩn thận chắp tay nói.
"Tại sao ngươi lại chạy trốn?" Lý Phàm lạnh lùng hỏi.
"Bị giam cầm quá lâu... Một khi có cơ hội, liền không nhịn được mà chạy trốn." Đối phương cười khổ giải thích.
Lý Phàm nghe vậy, cũng không buồn hỏi thêm nữa.
Ngay lập tức dùng tay trái ấn lên người đối phương, muốn trực tiếp sử dụng thuật sưu hồn.
Người đó như bị sét đánh, thân thể vốn đã gầy yếu không chịu nổi, run rẩy như sàng. Vô số hình ảnh tràn vào trong đầu Lý Phàm.
Nhưng Lý Phàm lại nhíu chặt mày.
Sưu hồn tiến hành rất thuận lợi nhưng...
Không tìm được bất kỳ thông tin nào liên quan đến Thiên Kiếm tông trong ký ức của hắn.
Từ trong sưu hồn biết được, người trước mắt này tên là Tần Tráng.
Nguyên là cường giả nhất Huyền Hoàng giới, tiểu thế giới Trường Dương.
Tiểu thế giới Trường Dương vốn không có linh khí, chỉ có một mặt trời kỳ lạ treo ngang bầu trời, chiếu sáng thế gian. Ban ngày chiếm bốn phần ba thời gian mỗi ngày và còn không ngừng kéo dài, tựa như muốn thiêu đốt, nuốt chửng hết thảy sinh linh trời đất.