Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2312 - Chương 2313: Trận Luyện Huyền Hoàng Giới (2)

Chương 2313: Trận luyện Huyền Hoàng giới (2) Chương 2313: Trận luyện Huyền Hoàng giới (2)Chương 2313: Trận luyện Huyền Hoàng giới (2)

Nói là không bị ảnh hưởng nhiều, chứ không phải là không bị ảnh hưởng. Bởi vì bọn họ thực sự không thoát khỏi sự bắt giữ của tiên trận, rơi vào trong ảo giác vô biên.

Nhưng rất nhanh, gần trăm người này lại thoát ra khỏi trận pháp ảo giác.

Phải biết rằng, ngay cả Thiên Y cũng không tỉnh lại nhanh như vậy!

Lý Phàm vô cùng thận trọng, tách ra một luông ý niệm, cẩn thận thăm dò.

"Trên đời có nhiều chuyện kỳ quái, những gì người kể chuyện ngày xưa kể lại, vậy mà lại thành sự thật!"

"Nhưng mơ thì vẫn là mơ. Lúc trước tiên sinh nói với chúng ta, chỉ cần luôn ghi nhớ, mọi chuyện quá như ý thì có vấn đề. Sẽ có thể tỉnh lại từ trong mơi”

"Chờ đã. Xì, theo ngươi nói như vậy, chúng ta tỉnh táo dễ dàng như vậy, chẳng phải cũng là quá như ý' sao? Chẳng lẽ chúng ta vẫn đang trong mơ?”"...

Lời còn chưa dứt.

Hàng trăm người trong trấn này lại một lần nữa bị lực lượng của trận pháp Huyền Hoàng chúng sinh bao phủ, chìm sâu vào trong trận pháp ảo giác.

"Người kể chuyện." Lý Phàm như có điều suy nghĩ, thân thức quét ngang, rất nhanh đã tìm thấy người mà mọi người nhắc đến.

Lúc này hắn cũng đã tỉnh lại từ trong trận pháp ảo giác.

Thần sắc không kinh không sợ.

Nhìn thế gian dường như rơi vào tĩnh lặng, trên mặt lại hiện lên một tia kinh hỉ.

"Người này... tu vi ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu."

"Chẳng lẽ Huyền Hoàng giới còn có cao thủ?"

"Không thể nào. Trước đây diệt thế hai lần, người này đều không biểu hiện ra bất kỳ điều bất thường nào."

Lý Phàm khẽ lắc đầu, không tự dọa mình.

Trực tiếp đưa tay cuốn người kể chuyện kia lại.

"Gặp... gặp tiên sư." Người kể chuyện đầu tiên là một trận kinh ngạc, sau đó có chút không sợ hãi, ngược lại còn cung kính chào hỏi có chút kinh hỉ.

Lý Phàm xác định đối phương đúng là phàm nhân tay trói gà không chặt.

"Ngươi làm sao tỉnh lại từ trong trận pháp ảo giác?" Hắn chậm rãi hỏi.

Người kể chuyện có chút mơ hồ lắc đầu: "Ta cũng không biết. Chỉ cảm thấy thế giới trước mắt thấy được, có sự không hài hòa không nói nên lời."

"Không hài hòa?"

Người kể chuyện cân nhắc một hồi, nhìn Lý Phàm, có chút do dự giải thích: "Tuy mộng cảnh rất chân thực nhưng vẫn khác với hiện thực, là hai dạng."

"Ta biết năng lực của mình, dù có cố gắng thế nào, nhiều nhất cũng không quá trăm người đến ủng hộ. Nhưng trong mộng cảnh, lại có gân nửa người trong trấn đến ủng hộ..."

Lý Phàm nghe vậy, lập tức cau mày.

Trận pháp Huyên Hoàng chúng sinh không thể phạm phải sai lâm cấp thấp như vậy.

"Thứ gì đã can thiệp vào sự phán đoán của tiên trận?"

Lý Phàm trong lòng khẽ động, lại lân nữa cẩn thận tìm kiếm trên người người kể chuyện này.

Một lần, hai lần.

Thần thức Lý Phàm liên tục quét qua nhưng đều không thể tìm ra nguyên nhân khiến tiên trận phán đoán sai lầm trên người người kể chuyện này.

"Có lẽ không phải do bản thân hắn..."

Lông mày cau lại, Lý Phàm lại cẩn thận tìm kiếm những đồ vật xung quanh.

Cuối cùng tâm mắt dừng lại ở cái phách dùng để kể chuyện của người kể chuyện.

"Thứ này..."

Trông có vẻ bình thường, chỉ là một khối đen.

Nhưng Lý Phàm cầm trong tay, khoảnh khắc tiếp xúc, thần hồn lại cảm thấy một chút mát lạnh.

"Ừm?"

Kể từ khi ngộ ra 'Vô Cực Doanh Hư Pháp, thần hồn của Lý Phàm luôn ở trạng thái "Viên mãn, luôn ở trong phạm vi cực hạn mà bản thân có thể đạt được. Cho dù có bất kỳ tổn thương nào, đều có thể thông qua sức mạnh ngũ hành, hỗn nguyên lưu chuyển mà tự lành ngay lập tức.

Thần hồn đã cường đại đến một cảnh giới nhất định, chỉ có thể tăng trưởng theo từng bậc khi Lý Phàm đột phá đại cảnh giới. Trên thực tế, kể từ khi tấn thăng cảnh Hóa Thần cho đến nay, cường độ thần hồn của Lý Phàm đã rất lâu không tăng lên.

Nhưng bây giờ, theo sự dung nhập của ý lạnh này, Lý Phàm lại cảm thấy thần hồn của mình, vì từ từ ngưng tụ, bình cảnh đang nới lỏng!

"Hít... cái phách này là bảo vật gì?" Trong lòng Lý Phàm vừa kinh hỉ, vừa cảnh giác nhiêu hơn.

Phải biết rằng cường độ thần hồn của Lý Phàm hiện tại đã có thể sánh ngang với cảnh Trường Sinh Huyền Hoàng.

Đã đạt đến cực hạn, muốn tiến bộ thêm một phần, không phải chỉ cần nỗ lực là có thể làm được.

"Trong mật tàng tiên chu, bảo vật vô số. Đều không gặp được thứ hữu dụng với ta, Huyền Hoàng giới lại còn giấu..."

Lý Phàm vô cùng thận trọng, bố trí tiên trận, cách ly khối phách màu đen này.

Sau đó trong đầu người kể chuyện, tìm kiếm nguồn gốc của cái phách này.

Cũng không phải là vật truyền gia không có nguồn gốc, mà là hắn dùng cây trong sân nhà chặt đẽo, mài giũa thành.

Lý Phàm dẫn theo người kể chuyện tên là Cát Đạo Toàn này đến nhà hắn.

Trong sân, cây xanh Thương Thúy vẫn sừng sững.

Vừa bước vào sân, Lý Phàm đã cảm thấy có chút khác biệt.

Giống như vào mùa hè oi bức, đi bộ dưới ánh nắng gay gắt trong thời gian dài, đột nhiên bước vào một vùng bóng râm.

Chỉ có hai chữ.

Thoải mái!

Nếu là tu sĩ bình thường, e rằng sự chênh lệch trước sau này có thể khiến người ta rên rỉ ngay tại chỗ.

Lý Phàm hít sâu một hơi, sự cảnh giác trong lòng không buông xuống, dần dần tiến lại gần cây kia.

Lá cây đột nhiên tự động đung đưa, phát ra tiếng xào xạc.

Cây kỳ lạ, Lý Phàm trong những lần luân hồi trải qua cũng đã thấy không ít.

Trong Huyền Hoàng giới, có vạn linh, thiên hoa, địa mạch, ba cây cổ thụ Huyền Hoàng này, cùng với nguồn gốc sinh linh Nhược Mộc.

Trong tiên chu Huyền Tiên, có một cây thần thụ đến từ Thân Mộc tông thời thượng cổ.

Nhưng tất cả những thứ này đều khác với thứ trước mắt.

Cho dù là ba cây cổ thụ hay Nhược Mộc.

Chúng đều có ý thức riêng, đều cho Lý Phàm một cảm giác quỷ dị, kỳ quái vê cỏ cây thành tỉnh. Nhưng một cây trong sân này...

Nó chỉ là một cái cây thuần túy.

Thuần túy nhưng không tâm thường.

Tiếng lá cây va vào nhau phát ra âm thanh giòn tan, khiến tâm trạng căng thẳng của Lý Phàm trong kiếp này dần dần dịu lại.

Lý Phàm không biết tên của cây này.

Lúc này hắn cũng không còn ham muốn truy căn vấn đề, chỉ ngồi xếp bằng dưới gốc cây, tính tư như ngộ đạo.
Bình Luận (0)
Comment