Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2373 - Chương 2374: Thiên Huyền Khắc Ma Âm (3)

Chương 2374: Thiên Huyền khắc ma âm (3) Chương 2374: Thiên Huyền khắc ma âm (3)Chương 2374: Thiên Huyền khắc ma âm (3)

“Cẩu Đản, ngươi phải biết rằng, tất cả mọi chuyện trên đời này đều đã xảy ra vô số lần rồi...”

Lý Phàm nheo mắt, cẩn thận Suy ngẫm câu nói này.

“Rốt cuộc là lời nói vô nghĩa của kẻ điên, hay là có ý chỉ đích thực?”

Những gì được mô tả trong lời nói này khiến Lý Phàm không khỏi liên tưởng đến Hoàn Chân.

Mà trong ký ức của Hiên Viên Thác, đêm Hiên Viên Thánh biến mất, hắn có thực sự chết hay không vẫn chưa chắc chắn. “Tộc Hiên Viên, thờ cúng bài vị của Hiên Viên Hồng. Nên là hậu chỉ do Huyền Thiên Vương lưu lại.”

“Huyền Thiên Vương, vậy mà lại nắm giữ thủ đoạn nghịch thiên âm thanh thì thầm kia à?”

“Hay là nói, đó mới là uy thế mà Bán Tiên thực sự nên có?” Tuy Lý Phàm đã tăng lên Bán Tiên nhưng thủ đoạn thuộc về cấp Tiên cũng chỉ có trận pháp mà thôi.

Những thứ khác, so với giai đoạn tu sĩ phàm tục đều không có gì khác biệt về chất. “Khắc ghi trong Thiên Huyền cảnh?”

Tầm mắt của Lý Phàm xuyên qua tỉnh hải chí ám, nhìn thấy trong Huyền Hoàng giới.

Hắn đã từng không chỉ một lần tiến vào bên trong Thiên Huyền cảnh và bảo tàng tưởng niệm.

Cũng từng trải qua ảo giác về các trải nghiệm truyền pháp khác nhau.

“Có vẻ như đang trải qua quá khứ truyền kháp.”

“Thực ra là bị âm thanh thì thầm ăn mòn...”

“Âm thanh thì thầm xuất hiện trong thức hải của tất cả tu sĩ từng tiến vào tổng bộ Vạn Tiên Minh.”

“Tuy chỉ tồn tại trong ký ức, có vẻ như sẽ không gây ra sóng gió gì. Tuy nhiên, nếu tích tụ lâu ngày, sức mạnh tích lũy trong bóng tối đủ để khiến Hiên Viên Thác thoát khỏi. Bùng nổ đột ngột, chỉ bằng tính chất quỷ dị đó, e rằng tuyệt đại đa số tu sĩ đều sẽ bị một đoạn ký ức trong quá khứ của chính mình hút khô.” Ánh mắt Lý Phàm lóe lên.

Tiên trận thu nhỏ lại, biến thành một điểm sáng, đưa Hiên Viên Thác vẫn đang hôn mê và ảo ảnh Thiên Ma vào lòng bàn tay Lý Phàm, thu vào trong cơ thể trấn áp.

Sau đó, đối mặt với hướng Huyền Hoàng giới, Lý Phàm thần sắc bình thản, từ từ đưa tay phải ra.

Khí thế Chân Tiên, cao cao tại thượng.

Lòng bàn tay Lạc Phàm Trần, ngang dọc tỉnh hải.

Đứng ở biên giới tinh hải, Lý Phàm xa xa đối mặt với Huyền Hoàng giới, vỗ một chưởng. Không hề sử dụng thủ đoạn cấp Tiên, chỉ lợi dụng thế cao thấp, tiến hành đánh từ trên xuống dưới.

Chân Tiên Tiên Khư, đắm chìm trong ngộ đạo. Trong luân hồi trước đây, Lý Phàm đã chứng thực nhiều lần. Chỉ cần không phải là dao động năng lượng cấp Chân Tiên, hoặc là sự xuất hiện liên quan đến kiếp đạo diệt, đầu sẽ không làm kinh động đến hắn.

Thậm chí tiên trận diệt thế “Tiên Giáng, Vạn Vật Quy Hư”, hắn cũng chỉ phân ra một đạo thần niệm để xem xét. Một chưởng này của Lý Phàm đánh trúng chính xác vào Huyền Hoàng giới, bốn châu trung tâm của Vạn Tiên Minh. Mục tiêu không phải là Tiên Khư, cũng không có bất kỳ năng lượng nào tràn ra, khuếch tán.

Chân Tiên Tiên Khư không hề hay biết. Bàn tay khổng lồ của Lý Phàm lặng lẽ hạ xuống.

Trên bầu trời Huyền Hoàng giới, không hề xuất hiện bất kỳ điều bất thường nào.

Chỉ là bốn châu trung tâm của Tiên Minh, không có dấu hiệu báo trước, giống như ngày tận thế, rung chuyển dữ dội vô cùng.

Ngón tay Lý Phàm xuyên qua tỉnh hải, chạm vào cảm nhận. Bốn châu trung tâm của Tiên Minh chính là không gian bên trong Thiên Huyền Kính, là sự kéo dài của Huyền Hoàng giới.

Lần đầu tiên Lý Phàm tiến vào tổng bộ Vạn Tiên Minh, hắn đã có thể chứng kiến, trong Thiên Huyền Kính, vô số hình ảnh đường nét đen trắng đan xen. Các đường nét đen trắng va chạm vào nhau, hai màu liên tục quấn lấy nhau, cuối cùng hình thành một điểm nhỏ hư vô. Vô số điểm nhỏ nhấp nháy, sáng tối bất định. Liên tục kéo dài ra ngoài trong hư không. Cuối cùng, trở về màu sắc.

Lúc đó, Lý Phàm còn không hiểu cảnh tượng kỳ lạ như vậy trong Thiên Huyền Kính. Hiện tại, Lý Phàm đã hiểu, đây là Thiên Huyền Kính đang dùng cách của mình để giải cấu Huyền Hoàng giới.

Ánh sáng trong mắt lóe lên, năm ngón tay Lý Phàm như dao, trong nháy mắt cắt đứt kết nối giữa Thiên Huyền Kính và Huyền Hoàng giới. Sau đó búng ngón tay, nắm chặt lại! Cảm nhận được lực phản chấn nhẹ, Lý Phàm hơi dùng sức, kéo một cái.

Lòng bàn tay trong nháy mắt xuyên qua thời không, từ Huyền Hoàng giới trở lại biên giới tỉnh hải.

Giống như, đưa tay vớt đồ dưới nước vậy.

Lúc này Lý Phàm nhìn lòng bàn tay mình, trong đó ánh sáng u ám nhấp nháy, một chiếc gương đồng cổ kính không ngừng giãy giụa trong đó.

Nheo mắt lại, Lý Phàm từ bản thể Thiên Huyền Kính trước mắt cảm nhận được những đường nét mơ hồ, thông đến Huyền Hoàng giới.

:Đây là các cấm chế mà Truyền Pháp đã thiết lập ban đầu. Cũng như liên hệ giữa Thiên Huyền Kính với phân thân hình người của hắn và nhiều Thiên Huyền Phân Kính.”

“Quả không hổ danh là tiên khí trước đây, cho

Lý Phàm thầm khen ngợi trong lòng.

Sở dĩ dùng tiên khí trước đây để mô tả là vì Lý Phàm không cảm ứng được bất kỳ dao động khí tiên linh nào trên bản thể Thiên Huyền Kính. Những tiên khí được bảo tồn trong di sản của Huyền Hoàng đại thiên tôn, cho dù đã trải qua sự tiêu hao của các thế hệ sử dụng Huyền Hoàng giới, vẫn còn sót lại một ít khí tiên linh.

Còn Thiên Huyền Kính thì giống như đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với khí tiên linh. “Ở một mức độ nào đó, hóa tiên thành phàm.”

“Cắt không triệt để thì chính là không cắt triệt để. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể thực sự tránh được đòn đánh của kiếp đạo diệt.” Liên tưởng đến ma diệt phong tai mà hắn thấy trong các tiên khí còn sót lại của Huyền Hoàng giới như Vô Lượng Kính trước đây, Lý Phàm suy nghĩ miên man.

Ý niệm hơi động, một vòng tròn trắng bay ra, trói chặt bản thể Thiên Huyền Kính. Lý Phàm phân ra một đạo thần niệm, tiến vào bên trong.
Bình Luận (0)
Comment