“Chỉ cần tiêu tốn một ít độ cống hiến là có thể nhận được chức vị này.”
“Chỉ cần vất vả làm ở vị trí này một hai năm là có thể thông qua quan hệ khác, điều động đến cương vị khác.”
“Ha ha, đây cũng là ta và đạo hữu ngươi mới có thể nói lời này. Đạo hữu đừng tùy ý tuyên dương ra bên ngoài.”
“Ảnh hưởng không tốt lắm.”
“Mua bán chức vị một cách quang minh chính đại như vậy sao? Chẳng lẽ không có ai quản lý sao?” Lý Phàm giả vờ kinh ngạc trả lời.
“Quản lý? Ai quản lý? tiên quân Hóa Thần sao?” Hà Chính Hạo hỏi ngược lại. “Hai vị trên Đảo Vạn Tiên kia làm chuyện này còn quang minh chính đại hơn người phía dưới nhiều.”
“Khụ khụ...” Hạ Chính Hạo dừng một chút, lại giải thích với Lý Phàm.
“Mỗi một châu trong Vạn Tiên Minh đều có mức độ tự trị cao. Chỉ cần không phá hủy quy tắc trong liên minh, không đụng chạm đến đám người trong Hộ Pháp đường kia. Tổng bộ cũng chả thèm quản lý chuyện của các phân bộ phía dưới.”
“Dù sao thì, giao dịch, phân phối tài nguyên trong liên minh đều phải thông qua Thiên Huyền Kính. Tất cả đều nằm trong khống chế, không thể xảy ra vấn đề quá lớn được.”
“Nói như vậy thì, Hộ Pháp đường kia có địa vị cao nhất? Đạo hữu có biết làm thế nào mới có thể gia nhập vào đó không? Cho dù có phải tốn nhiều độ cống hiến, ta cũng sẵn lòng.” Nghĩ tới lúc kiếp thứ mười một, tu sĩ Trúc Cơ đuổi giết mình, Lý Phàm hỏi.
“Nhân viên của Hộ Pháp đường ở mỗi châu đều là do tổng bộ trực tiếp điều động bổ nhiệm. Nếu đạo hữu muốn gia nhập Hộ Pháp đường thì đúng là có chút khó khăn.” Hà Chính Hạo đáp lại một cách uyển chuyển.
“Có rất nhiều tu sĩ muốn trở thành hộ pháp, cạnh tranh kịch liệt, có xếp hàng thì cũng không đến lượt.” Hà Chính Hạo cảm thán. “Cách đáng tin cậy duy nhất chính là lần sát hạch mười năm tổ chức một lần. Nhớ lại ngày trước ta cũng từng có chí hướng muốn trở thành một hộ pháp, nhưng yêu cầu lại quá mức khắt khe, không thể trúng cứ. Cuối cùng chỉ có thể lùi lại một bước, lựa chọn trở thành một tên trấn thủ đảo.”
“Nếu không thì hiện tại ta đã không cần lo lắng vì chuyện công pháp. Phải biết rằng, hộ pháp của Hộ Pháp đường có thể lựa chọn công pháp tu hành miễn phí.” Hà Chính Hạo cực kỳ hâm mộ nói.
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Lý Phàm có chút kinh ngạc.
“Đó là chuyện hiển nhiên. Mỗi ngày hộ pháp đều phải đối mặt với đủ loại đạo pháp giả cực kỳ hung tàn, nguy cơ tử vong cũng không hề nhỏ. Có phúc lợi tốt hơn cũng là chuyện bình thường.” Hà Chính Hạo thản nhiên nói.
“Thật ra thì người tu sửa pháp trận không tệ rồi, đạo hữu cũng không cần phải nhắm vào chức hộ pháp như vậy. Mỗi năm đều nhận được thù lao cố định, còn có thể đi theo sau pháp trận đại sư học kiến thức trận đạo miễn phí. Mà việc làm cũng chỉ là hỗ trợ sửa chữa đại trận bảo hộ của các đảo trên biển Tùng Vận mà thôi.”
“Đạo hữu có muốn suy nghĩ lại không? Chỉ cần một vạn độ cống hiến, ta có thể đi thuyết phục vận động giúp ngươi một chút.”
Hà Chính Hạo hỏi với giọng điệu đầy cám dỗ.
Lý Phàm lại hỏi: “Không biết đạo hữu có quen biết Trương Chí Lương đại sư hay không? Ta nghe nói người này đối xử với người khác nhân hậu, trình độ trận đạo rất cao, có thể nói là đứng đầu ở biến Tùng Vân Hải. Nếu làm người sửa chữa trận pháp, vậy thì đi theo sau hắn sẽ tốt hơn một chút.”
Hà Chính Hào có chút kinh ngạc: “Đối xử với người khác nhân hậu? Đạo hữu nghe ở đâu vậy? Tính tình của người này thật ra có chút quái đản.”
“Nhưng mà, đúng là trình độ trận đạo của hắn rất lợi hại. Nếu đi theo hắn thì thu hoạch đúng là sẽ cao hơn một chút.”
“Chuyện này ta không dám đảm bảo, chỉ có thể cố thử thử.” Hạ Chính Hào thành thật nói.
“Đạo hữu cứ việc làm đi, cho dù có thành công hay không, thì trong lòng ta cũng sẽ ghi nhớ lòng ân tình này.” Lý Phàm khoe khoang. “Cũng không cần phải lo đến vấn đề độ cống hiến, ta mượn độ cống hiến từ Thanh Phong đường, ngoài ra sau khi chiếm được cỏ Linh Vụ, còn sót lại một ít. Hẳn là đủ để xử lý chuyện này.”
Hà Chính Hạo nghe vậy thì nói: “Nếu như đạo hữu đã nói như vậy, ta đây nhất định sẽ cố gắng hết sức. Đạo hữu hãy đợi tin tức tốt của ta!”
Sau một hồi cảm ơn nữa, Lý Phàm kết thúc truyền tin với câu cảm khái “Hà đạo hữu đúng là đồng chí tốt.”
“Công pháp miễn phí, sát hạch mười năm...” Lý Phàm suy nghĩ một lúc, tìm kiếm thông tin liên quan trong Thiên Huyền Kính.
Sát hạch đầu vào của Vạn Tiên Minh mười năm tiến hành một lần.
Lần sát hạch gần đây nhất đã cách đây hơn nửa năm.
Tùy theo vị trí mong muốn mà nội dung sát hạch cũng sẽ có chỗ khác nhau.
Việc sát hạch được tiến hành trong Thiên Huyền Kính này, cũng cắt đứt khả năng gian lận.
Kết quả sẽ có ngay sau khi sát hạch kết thúc, không cẩn phải đợi quá lâu.
Mà người tham gia sát hạch sau khi rời khỏi Thiên Huyền Kính sẽ mất trí nhớ có liên quan đến nội dung sát hạch.
Để ngăn cản khả năng có người trục lợi từ nó.
…
“Đúng là chặt chẽ cẩn thận thật đó!” Lý Phàm tặc lưỡi ngạc nhiên, nói. “Khi lần sát hạch tiếp theo diễn ra, có thể đi trải nghiệm thử.”
Lại tiếp tục tìm kiếm ấn tượng của các tu sĩ về sát hạch của Vạn Tiên Minh một hồi, phát hiện ra nhận thức chung của đại đa số tu sĩ đều là “khó khăn”, “không hợp lẽ thường” và “có chỗ mờ ám.
“Ngươi có tin nhắn hình ảnh mới, xin hãy kiểm tra kịp thời.”
Khi Lý Phàm đang xem vô cùng say sưa thì nhắc nhở của Thiên Huyền Kính đột nhiên vang lên.
“Hửm?”