Đồng thời, trong lòng hắn cũng tăng độ cảnh giác lên một trăm hai mươi phần trăm, bước sang một bên.
Trần Anh đánh giá phế tích dài liên miên dưới đáy biển này, hai mắt híp nheo lại.
Sau đó, quanh người hắn đột nhiên ra sương mù mờ mịt, giống như cảnh tượng bồng lai có vô số linh thực phát triển.
Dị cảnh bồng lai đột nhiên xuất hiện, nhận ra áp lực có ở khắp nơi nhưng lại như có như không. Lý Phàm càng khẩn trương hơn, kiếm Tùng Vân, Phiên Thiên chưởng, dây chuyền tùy cơ truyền tống đều đã vận sức chờ phát động
Một lúc lâu sau, Trần Anh thu hồi dị cảnh bồng lai.
Lắc đầu nói: “Không phải chỗ này, hẳn là ở nơi khác.”
Lý Phàm lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Chỗ đó cách đây không xa, ở đáy của vực sâu dưới đáy biển.”
Vẫn là Lý Phàm dẫn đường.
Không bao lâu sau, hai người đã đến nơi.
Lý Phàm vẫn tránh sang một bên, gia tăng cảnh giác.
Mà Trần Anh thì lại giải phóng khung dị cảnh bồng lai ra, dốc lòng tìm hiểu.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt Trần Anh lộ ra sư vui mừng.
“Đúng vậy, chính là chỗ này!”
“Đã từng có một cỗ cực hàn chi lực lạnh như băng giáng xuống nơi này. Lam Huyết San Hô kia chẳng qua chỉ là dính lây một chút khí tức mà đã có hiệu quả nâng cao hiệu lực như vậy!”
Trần Anh khép hờ mắt, vẻ mặt say mê.
“Chỉ cần thông qua lực băng hàn còn sót lại là đã có thể cảm nhận được sự yên lặng, tường hòa vô cùng trong nội tâm.”
“Tất cả mọi tạp niệm trong đầu đều bị tiêu trừ.”
“Hoàn mỹ đến vậy, như là trực tiếp diễn hóa từ pháp tắc Thiên Địa.”
“Tuyệt vời, tuyệt vời.”
…
Trần Anh nói liên tục, nhưng lại cứ đứng yên tại chỗ như vậy, như thể rơi vào ngộ đạo.
Lý Phàm nhìn thấy đối phương nói nơi này huyền diệu như vậy, không khỏi cố sức để cảm ngộ.
Nhưng vẫn giống như trước đây, cho dù hắn có cố gắng đến thế nào thì cũng không thể cảm nhận được điều đặc biệt ở nơi này.
“Lực băng hàn, loại bỏ tạp niệm, phép tắc diễn hóa...”
Lý Phàm lẩm bẩm trong miệng, bỗng nhiên giống như nhận ra điều gì đó.
Sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Hắn nhớ lại cảnh tượng khi hắn lấy được Lam Huyết San Hô này.
Một con mực khổng lồ tham lam nằm bên trên Lam Huyết San Hô.
Vô số xúc tu quấn quanh san hô, giữ chặt không buông.
Nếu có bất cứ sinh vật nào dám đến gần đều sẽ bị con mực tức giận tấn công.
Lúc đó do Lý Phàm không muốn phá hư bảo vật trị giá ba ngàn điểm độ cống hiến này.
Khi sử dụng trói trùng để áp chế con mực đang tức giận, Lý Phàm cũng không lựa chọn sử dụng kiếm Tùng Vân Kiếm hay Phiên Thiên chưởng.
Mà là triệu hồi Lam Viên Huyễn Linh, đóng băng nó thành một bức tượng băng.
Sau đó dễ dàng đánh nát bấy nó.
Tượng băng hình con mực biến thành vô số mảnh vụn, biến mất dưới đáy biển.
Sau đó Lý Phàm dễ dàng thu hồi Lam Huyết San Hô.
Cho nên…
Như Trần Anh đã nói, lực băng hàn đã nâng cao dược hiệu của Lam Huyết San Hô kia.
Chẳng phải là huyễn linh Lam Viêm sao?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Lý Phàm không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Chẳng trách bản thân cho dù có tra xét kiểu nào thì cũng không thể tìm ra chỗ nào đặc biệt.
Hóa ra chỉ là hiểu lầm.
Còn tưởng là gặp được cơ duyên nào đó.
Không ngờ rằng cơ duyên lại là chính mình.
Nghi ngờ biến mất, Lý Phàm nhìn Trần Anh cứ như vậy mà tùy tiện ngộ đạo, không chút phòng bị.
Trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Nói người này là người thận trọng, thì sao cứ như vậy mà tu luyện trước mặt các tu sĩ khác.
Cho dù ngoài mặt hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, không thể thực sự gây ra uy hiếm cho hắn.
Nhưng nếu quá trình ngộ đạo bị gián đoạn thì cũng là chuyện không tốt.
Nhưng hắn không quan tâm chút nào.
Nếu như nói người này thiển cận, thì trước đây rõ ràng là hắn hành động rất thận trọng. Mấy thủ đoạn như thay đổi diện mạo, ẩn giấu thân hình cũng đâu có ít.
Hại Lý Phàm còn tưởng rằng hắn ra tay muốn giết mình ở nơi ít người lui đến.
Cuối cùng lại là lo lắng vô ích.
Tuy nhiên, trong lòng phàn nàn thì phàn nàn vậy thôi.
Lý Phàm không hề buông lỏng cảnh giác.
Vẫn đứng cách rất xa, hai đại chiêu và vòng cổ tùy cơ dịch chuyển đều sẵn sàng để sử dụng bất cứ lúc nào.
E rằng hình tượng bên ngoài của người này cũng chỉ là ngụy trang.
Cứ như vậy, sau hơn nửa ngày, Trần Anh mới từ từ tỉnh lại từ trong trạng thái ngộ đạo.
Hai mắt của hắn sáng lên, tinh thần tràn đầy, sự vui sướng thể hiện rõ trên khuôn mặt, b uột miệng nói: “Tốt! Có lần ngộ đạo này, việc khám phá Vẫn Tiên cảnh của ta nhất định sẽ có thể tiến vào sâu hơn!”
Lý Phàm ở bên cạnh nghe được, trong lòng rung động.
“Vẫn Tiên cảnh? Chính là bí cảnh mà hắn nhắc tới lúc trước sao?”
Trần Anh chậm rãi thu hồi khí tức của bản thân, nhìn Lý Phàm dường như đang trốn ra rất xa vì sợ làm phiền việc tu hành của mình.
Trong mắt lộ ra sự tán thưởng.
“Tiền bối có thu hoạch được gì không?” Lý Phàm không đến gần, đứng ở xa hỏi.
“Ha ha, vận may không tệ.” Trên mặt Trần Anh lộ ra vẻ đắc ý, nói: “Lực băng hàn còn sót lại ở nơi này cực kỳ phi thường, giống như Băng Ý Tuyệt Tình đan ta luyện chế, đều có tác dụng an tâm định thần, ổn định cảm xúc.”