Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 253 - Chương 253. Nhận Chức Vạn Tiên Minh

Chương 253. Nhận chức Vạn Tiên Minh Chương 253. Nhận chức Vạn Tiên Minh

Nghe thấy lời chất vấn của Chương Thiên Mạch, sắc mặt Lý Phàm như thường: “Chương sư huynh, ta chỉ mới thay đổi một bộ túi da, thì ngươi đã không nhận ra ta rồi à?”

Lời còn chưa dứt, một ánh sáng màu lam sáng lên giữa trời đất.

Tùng Vân nhất kiếm và Phiên Thiên Chưởng lần lượt đến.

Chương Thiên Mạch tỏ vẻ ngạc nhiên.

Trường kích như rồng, sấm sét màu tím rít gào, va chạm trực diện với Tùng Vân nhất kiếm.

Ánh sáng màu lam và màu tím cắn nuốt lẫn nhau.

Cuối cùng, sấm sét màu tím thắng quá nhất trù.

“Hảo kiếm pháp!” Chương Thiên Mạch khen ngợi.

Sau đó Chương Thiên Mạch không tránh không né chưởng pháp vô hình từ trên trời giáng xuống, hắn đấm một quyền lên trời.

Quyền chưởng va chạm vào nhau.

Một luồng năng lượng dồi dào bộc phát ra, lấy chỗ hai người đang đứng làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán ra xung quanh.

Sóng xung kích quét qua bên dưới thành Ninh Viễn, khiến thành phố vốn đã bị tàn phá nghiêm trọng, không còn bao nhiêu người phàm sống sót, hoàn toàn trở thành một đống đổ nát.

Chỉ có cây Vãng Sinh Thọ ở giữa, vẫn tràn trề sức sống trong sự phòng hộ của kết giới.

Chương Thiên Mạch không thèm để ý đến sự sống chết của người phàm.

Hắn chỉ nhìn Lý Phàm, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao âm thầm lẻn vào Tử Tiêu tông ta? Xem một chưởng một kiếm này của ngươi, muôn hình vạn trạng, không giống bàng môn tán tu.”

Lý Phàm tránh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Sư huynh, ngươi sử dụng thủ đoạn gì vậy? Rõ ràng ngươi chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng lại có thể ngưng kết Kim Đan trong cơ thể? Thậm chí vượt qua một cảnh giới lớn giết địch, nhưng vẫn nhẹ nhàng thoải mái như thế?”

Chương Thiên Mạch lạnh lùng hừ, hắn thấy Lý Phàm không có ý định trả lời, sát ý trong lòng ngày càng nhiều.

Cho nên hắn không nương tay nữa.

Trường kích tung hoành, trong lúc khép mở, đều có thiên lôi màu tím từ trên trời giáng xuống, giúp khống chế kẻ địch.

Đây là lần đầu tiên Lý Phàm gặp được đối thủ có thực lực ngang mình.

Thân pháp vận chuyển đến cực hạn, Định Hải Thần Kiếm tạo thành kiếm trận, ngăn cản Như Long Trường Kích.

Trong lúc công kích, thỉnh thoảng xen lẫn Tùng Vân nhất kiếm và Phiên Thiên Chưởng.

Nhưng dù sao Lý Phàm cũng rất ít giao thủ với người khác, đánh đến đánh lui cũng chỉ có một chút thủ đoạn như vậy.

Còn chiêu thức đạo pháp của Chương Thiên Mạch thì lại tầng tầng lớp lớp.

Bộ thân thể sinh ra bên trong Kim Đan kia, cũng là vạn pháp bất xâm.

Đòn tấn công của Lý Phàm thỉnh thoảng đánh trúng người hắn, cũng chỉ gây ra vài vết thương rất nhỏ.

Rồi lại nhanh chóng trở về hình dáng ban đầu.

Lý Phàm thì ngược lại, song song với việc từng đạo sấm sét màu tím đánh trúng liên tiếp, thương thế hóa thân thần thức càng ngày càng nghiêm trọng.

Tiếng thì thầm lại vang lên bên tai, tâm thần cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng một chút.

Thử tiêu bỉ trường.

Qua hơn hai mươi hiệp, cỗ hóa thân thần thức của Lý Phàm, cuối cùng vẫn bị một đòn tấn công của Chương Thiên Mạch chém thành hai nửa.

Không có cảnh tượng máu tươi tràn lan, chỉ là thân thể hóa thành vô số hạt nhỏ, bay theo gió.

“Người này có công pháp huyền bí, kiếm chưởng đều vô cùng ảo diệu, chắc chắn xuất thân từ phái lớn, nhưng thực chiến lại qua quít bình thường, thậm chí còn yếu ớt đến kỳ lạ.”

“Đúng là kỳ lạ.”

Chương Thiên Mạch lắc đầu, trong lòng vô cùng khó hiểu.

Trong Thiên Huyền Kính.

Lý Phàm chậm rãi khôi phục ý thức.

Không có cảm giác suy yếu mà Trần Anh nhắc đến, thậm chí hắn còn cảm thấy thần thức tăng lên một chút.

Hắn nhớ lại chuyện đã gặp ở Vẫn Tiên cảnh, Lý Phàm nhược hữu sở tư.

“Có lẽ là vì Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú.”

“Chỉ là không biết, tại sao Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú lại có công hiệu như vậy trong Vẫn Tiên cảnh.”

“Thông thường, sau khi thân phận nguyên bản bị mình chiếm cứ tử vong, mình sẽ trực tiếp trở về thế giới hiện thực.”

“Vậy mà mình lại nuốt chửng rồi tái tổ hợp, hình thành hóa thân thần thức mới, tương đương với việc có hai mạng sống trong Vẫn Tiên cảnh.

“Không biết còn có những người khác, có thể giống như mình không.”

“Tuy lần thăm dò đầu tiên này không có thu hoạch gì, nhưng thần thức lại được tăng cường nhất định.”

Lý Thần hơi vui mừng cho nên không có cảm giác mệt mỏi, lúc này hắn chuẩn bị bắt đầu tiến hành nghi thức một lần nữa.

Xem thử có thể tiến vào Vẫn Tiên cảnh một lần nữa hay không.

Đáng tiếc là, hắn không nhận được sự đáp lại.

Lý Phàm đành phải tiếc nuối mà từ bỏ.

“Theo như lời Trần Anh nói, thông thường cần ba tháng đến nửa năm mới có thể tiến vào lần nữa. Thật đáng tiếc.”

“Nếu như có thể tiến vào vô hạn, không có hạn chế...”

Lý Phàm lắc đầu, hắn vứt suy nghĩ không thiết thực này ra sau đầu.

Kiểm tra thời gian.

Chỉ mới chưa đến nửa ngày từ khi hắn tiến vào Vẫn Tiên cảnh.

“Lần này mình nhìn thấy Tu Tiên giới trước khi đại kiếp giáng xuống, Tiên Phàm Chướng còn chưa xuất hiện ở trong Vẫn Tiên cảnh.”

“Cũng để lộ một vài vấn đề trước mắt của mình. Tuy mình có thần thông, nhưng thực chiến khó tránh có chút kéo chân sau.”

“Không dựa vào trận pháp mai phục, đối mặt với tu sĩ Kim Đan bình thường còn có thể đánh một trận. Nhưng nếu gặp phải thiên kiêu chân chính ,thì có chút giật gấu vá vai.”

“Nhưng mà, so với việc nói đây là vấn đề của mình, chẳng thà nói rằng đây là sự khác biệt giữa hai thời đại.”

“Niên đại mà Chương Thiên Mạch ở, đệ tử tông môn có thể nghiên cứu tu hành các loại công pháp bí thuật thỏa thích, không có hạn chế gì, cũng có thể dễ dàng tìm được sư huynh đệ luận bàn.”

Bình Luận (0)
Comment