Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 260 - Chương 260. Thái An Tiềm Gián Điệp (2)

Chương 260. Thái An tiềm gián điệp (2) Chương 260. Thái An tiềm gián điệp (2)

Điều này chứng tỏ hậu đài của Chu Thanh Ngang thậm chí còn lợi hại hơn cả cường giả Hóa Thần.

Là vị tiên tôn Hợp Đạo kỳ kia ư?

Lý Phàm thấy khả năng này là rất thấp.

Nếu phía sau Chu Thanh Ngang thực sự có chỗ dựa là một vị tiên tôn Hợp Đạo kỳ nào đó thì hắn đã sớm rời khỏi đó.

Tại sao hắn phải lấy lý do là ra ngoài tìm cơ duyên rồi tìm người thay mình trấn thủ đảo Thái An chứ?

Vậy thì, chỉ có một khả năng khác.

Chu Thanh Ngang là một gián điệp được tổ chức khác cài vào trong Vạn Tiên Minh.

Lý Phàm tin rằng, năm xưa khi Xích Viêm giáng lâm thì những cường giả đỉnh cao trên thế giới này chắc chắn là đã sớm phát giác ra rồi.

Tuy không biết vì lý do gì mà tổng bộ Vạn Tiên Minh không có nhắc nhở đảo Vạn Tiên ở biển Tùng Vân.

Nhưng các tổ chức khác có thể phát hiện ra được một số manh mối.

Ví dụ như thương hội Vạn Hoa ban đầu đã ra lệnh sơ tán toàn thể người ở biển Tùng Vân ngay trước khi kiếp nạn giáng lâm.

Chu Thanh Ngang này nhận được thông báo từ nội bộ tổ chức nên đã dùng phương pháp ve sầu thoát xác để trốn thoát khỏi biển Tùng Vân.

Đương nhiên, đây vẫn chỉ là suy đoán của Lý Phàm.

Muốn chứng thực điểm này thì cần phải nghiệm chứng một phen.

Nếu như hắn đoán sai rồi thì thôi.

Nhưng nếu Chu Thanh Ngang thực sự là gián điệp thì Lý Phàm sẽ kiếm được một khoản lớn.

Không chỉ đơn thuần là hắn có thể thu lấy được đại lượng công huân và độ cống hiến.

Mà quan trọng hơn là Lý Phàm còn muốn tìm hiểu phương pháp lừa được Vấn Tâm đài từ hắn.

Có sự giúp đỡ của ‘Hoàn Chân’ có thể luân hồi vô hạn.

Ngoài Vạn Tiên Minh ra, sau này có cơ hội Lý Phàm nhất định còn muốn đi thăm thú tổ chức khác như Ngũ Lão hội.

Tin rằng bên kia hẳn cũng có thủ đoạn tương tự Vấn Tâm đài.

Để đề phòng bị lộ, bị xem như gián điệp trực tiếp giết chết thì vẫn cần phải tìm kiếm một môn bí thuật có thể giấu diếm.

Không chỉ như vậy, phương pháp có thể che giấu bí mật trong lòng này còn cực kỳ quan trọng với người mang ‘Hoàn Chân’ như Lý Phàm.

“Ngươi tốt nhất là gián điệp thật đấy, Chu đạo hữu.”

Nhớ lại hình ảnh lúc nhìn thấy Chu Thanh Ngang trước đây, Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Ngay sau đó, hắn phân biệt gửi tin cho mấy người như Hà Chính Hạo, Cao Viễn, Trần Anh, dò hỏi chuyện liên quan tới Chu Thanh Ngang.

Qua hơn nửa ngày, hắn cũng lần lượt nhận được câu trả lời.

Loại trừ một số người không hiểu rõ người này, các câu trả lời khác đều rất nhất trí.

Người này vốn là một tán tu.

Hơn bảy mươi năm trước, hắn ở Luyện Khí hậu kỳ gia nhập Vạn Tiên Minh.

Sau khi thăng cấp đến Trúc Cơ kỳ, thành công thông qua được khảo hạch mười năm một lần, lên làm trấn thủ đảo Thái An.

Chu Thanh Ngang ngày thường cần cù chăm chỉ, làm việc nghiêm túc phụ trách.

Phần lớn thời gian đều an phận ở trên đảo, rất ít khi ra ngoài.

...

Có những tin tức này, Lý Phàm càng thêm vững tin phán đoán trong lòng.

Tiếp đó cũng nên nghĩ cách tóm lấy cái đuôi hồ ly của hắn.

Lẻn vào Vạn Tiên Minh nhiều năm như vậy cũng không người bị người khác phát hiện. Người này hành sự chắc chắn cẩn thận vô cùng.

Người khác muốn tìm được sơ hở của hắn có lẽ có chút khó khăn.

Nhưng đối với người mang Sát Cơ Vô Tướng như Lý Phàm.

Chỉ cần người này là gián điệp thật thì dưới sự giám thị một ngày hai mươi bốn giờ, toàn phương vị không góc chết, cả năm không ngừng nghỉ.

Cách hắn lộ ra sơ hở cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Lộ ra một nụ cười hiền hòa, Lý Phàm rời khỏi Thiên Huyền Kính, thông qua Truyền Tống trận đi tới đảo Thái An.

Đã từng làm trấn thủ đại diện mấy năm, Lý Phàm vẫn là tương đối quen thuộc với đảo này.

Phía trên thành trì quả mặt người quỷ dị sinh sống, Lý Phàm gặp được Chu Thanh Ngang, nói rõ ý đồ đến.

“Quả Thái An à, đạo hữu tới thật sự không đúng lúc. Quả còn lại đều đã bán đi, không còn thừa nữa.” Chu Thanh Ngang lắc đầu, áy náy nói.

“Haiz, vận khí đúng là không tốt. Vừa nghe nói có kỳ vật vừa rẻ lại có thể gia tăng thọ nguyên bậc nầy tồn tại, trong Thiên Huyền Kính căn bản không giành được bèn muốn đến chỗ đạo hữu xem còn hàng tồn kho không.” Lý Phàm thở dài, vẻ mặt tiếc nuối.

Lúc đang nói chuyện trực tiếp phát động Sát Cơ Vô Tướng, toả định Chu Thanh Ngang.

Sát Cơ Vô Tướng vốn huyền diệu vô cùng, tu vi của Lý Phàm còn vượt qua hắn một tiểu cảnh giới.

Chu Thanh Ngang tự nhiên không mảy may phát giác, trái lại vô cùng nhiệt tình đề nghị: “Đạo hữu không cần để ý. Nếu đạo hữu thật sự cần, chờ lần tiếp theo thu hoạch quả Thái An, ta giúp đạo hữu giữ lại một quả là được.”

Lý Phàm nghe vậy mừng rỡ: “Đa tạ đạo hữu!”

Nói xong bèn lấy ra linh phù truyền tin vạn chữ, thêm hảo hữu.

“Hiện tại ta đang đảm nhiệm chức nhân viên sửa chữa trận pháp của Sách Trận đường, sau này có thể liên hệ qua lại với nhau nhiều hơn!” Lý Phàm nói.

“Không biết đạo hữu và trấn thủ đảo Lưu Ly Hà Chính Hạo có quen thuộc không? Quan hệ của ta và Hà đạo hữu cũng không cạn.”

Ánh mắt Chu Thanh Ngang sáng lên, lúc này thông qua thỉnh cầu hảo hữu.

“Ha ha, quan hệ giữa ta và Hà đạo hữu cũng tàm tạm. Thì ra mọi người đều là người quen!”

Lý Phàm lại tán gẫu với Chu Thanh Ngang một phen.

Sau đó vừa trở về đảo Vạn Tiên.

Bên trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm trực tiếp chuyển qua cho Chu Thanh Ngang một trăm điểm độ cống hiến.

“Chu đạo hữu, ta chuyển độ cống hiến cho ngươi trước. Nhất định nhớ phải giữ quả Thái An cho ta đó.”

Rất nhanh, Chu Thanh Ngang đã trả lời lại.

Bình Luận (0)
Comment