Nhìn dáng vẻ này của hai người, trong lòng Lý Phàm biết, bọn họ hiện giờ không thể nghe lọt tai lời khuyên của bất cứ ai.
“Lời hay khó khuyên được quỷ chết.”
“Không biết sau lúc này lại có bao nhiêu tu sĩ phát điên phát dại, táng gia bại sản, đạo tâm rách nát.”
Trong lòng Lý Phàm cảm thán nói.
Bong bóng giá cỏ Linh Vụ tan vỡ tới còn nhanh hơn trong tưởng tượng của Lý Phàm.
Cũng nằm ngoài dự đoán của tuyệt đại đa số tu sĩ cuồng nhiệt.
Lúc giá cỏ Linh Vụ cmột đường hát vang tiến mạnh, phá tan ải lớn 350, mắt thấy sắp đột phá 400 điểm.
Tất cả tu sĩ giành mua cỏ Linh Vụ trước mặt Thiên Huyền Kính.
Trong đầu đột ngột đồng thời hiện ra âm thanh có phần máy móc mà lại lạnh băng của Thiên Huyền Kính.
“Bởi vì mấy ngày liên tiếp tới nay giá cỏ Linh Vụ dao động dị thường với biên độ lớn, để đảm bảo sự phát triển ổn định hài hòa của Vạn Tiên Minh, hiện tại thông báo như sau.”
“Ba tháng trước, Vạn Tiên Minh đã phát hiện một động thiên phong bế. động thiên này có quy mô cực lớn, linh khí thuộc tính mộc cực cao. Các loại linh thực thảo dược cực kỳ phong phú.”
“Ước tính sơ lược, sản lượng năm của chỉ riêng cỏ Linh Vụ trong động thiên nằm trong khoảng một ngàn vạn cây.”
“Hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu các loại sản xuất tiêu hao trong minh.”
...
Câu nói kế tiếp của Thiên Huyền Kính, các tu sĩ đã không để ý được nữa.
Lúc nghe được sản lượng năm của cỏ Linh Vụ cao tới một ngàn vạn cây, biểu cảm trên mặt bọn họ đã đông cứng.
Sau đó vô tận sợ hãi nháy mắt buông xuống, chiếm cứ tâm linh của bọn họ.
Tuy sớm có tin tức bên lề nói sản lượng trong động thiên thuộc tính mộc cao như thế nào.
Nhưng dưới xu thế điên cuồng tăng mạnh cỏ Linh Vụ, không ai nguyện ý tin tưởng tin tức này.
Bọn họ thà tin đây là quỷ kế người dụng tâm kín đáo bày ra để đảo loạn thị trường.
Cũng không muốn tin tính chân thật của tin tức.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bởi vì người tuyên bố tin tức này là Thiên Huyền Kính.
Là căn cơ lập minh của Vạn Tiên Minh, là nền tảng trao đổi tất cả tài nguyên.
Không ai lại nghi ngờ lời của Thiên Huyền Kính.
Cho nên, cùng ngày sau khi Thiên Huyền Kính thông báo tuyên bố, tất cả tu sĩ đều giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm.
Chạy.
Có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu.
Có thể lỗ ít chừng nào thì hay chừng đó.
Nhưng...
Tất cả tu sĩ đều biết giá cỏ Linh Vụ đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Tất cả mọi người đều muốn bán đi cỏ Linh Vụ trong tay mình.
Nhưng lại không ai nguyện ý mua nữa.
Cọng rơm hoàn toàn đè chết lạc đà lại là giá thu hồi thống nhất tinh chuẩn Thiên Huyền Kính trực tiếp cho ra.
4 điểm độ cống hiến một cây.
Các tu sĩ muốn phát động đặc quyền, dựa theo giá cả thời gian thực bán cho Thiên Huyền Kính.
Nhưng lại phát hiện Thiên Huyền Kính từ chối thu hồi.
Bởi vậy, Lý Phàm đã nhìn thấy một màn làm hắn rất khó quên.
Giá cỏ Linh Vụ giống như thác nước ào ào đổ xuống.
Con số nhanh chóng biến hóa, từ ba chữ số biến thành hai chữ số.
Từ hai chữ số biến thành một chữ số.
Chỉ qua mười mấy hơi thở, giá cỏ Linh Vụ liền từ gần 400 điểm rớt xuống 4 điểm.
Nháy mắt sụt giảm 99%.
Trong Thiên Lý đường, khuôn mặt Tiêu Tu Viễn dại ra, vẻ dữ tợn đọng lại trên mặt.
“Tiêu Tu Viễn ta chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn...”
Sau khi gian nan phun ra mấy chữ từ trong miệng, trên người hiện lên từng vết nứt, khí tức sinh mệnh nhanh chóng biến mất.
Trong thoáng chốc, Tiêu Tu Viễn từ một người sống sờ sờ biến thành một khúc gỗ tàn khô vàng đổ nát.
Ngã bùm xuống đất, nứt thành mấy khối.
“Tiêu đạo hữu!” Lý Phàm không khỏi “kinh hô”, tiến lên xem xét.
“Ta... không... sao.”
Từ dưới quầy của Thiên Lý đường truyền ra tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tiêu Tu Viễn.
Một Tiêu Tu Viễn hoàn chỉnh khác từ trong một đống tạp vật dưới tủ bò ra, trên khuôn mặt đen thui của hắn lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Rõ ràng thương cơ chưa tuyệt lại bị Thiên Huyền Kính một lời cắt đứt...”
“Lần này lỗ thảm rồi.”
Lý Phàm cũng giả vờ bày ra vẻ thất hồn lạc phách: “Ta đã sớm khuyên đạo hữu thu tay lại, ngươi lại không nghe.”
“Ba phần mười tiền lời của ta cũng biến thành bọt nước.”
“Nếu bán ra lúc ở 300 điểm, không, dù là lúc 200 điểm cũng là một khoản tiền lời không thể tưởng tượng...”
“Ầm!”
Trên mặt Tiêu Tu Viễn mới xuất hiện lại hiện lên vô số vết nứt.
Thoáng chốc lại nổ tan tành thành vô số mảnh nhỏ.
“Ngươi... Đừng nói nữa.”
“Để ta hoà hoãn một chút...”
Lại một Tiêu Tu Viễn chậm rãi bò ra từ trong tạp vật, giống như tim đang nhỏ máu, vẻ mặt đau khổ nói.
Lý Phàm thấy vậy như lấy lại được tinh thần, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mảnh gỗ đầy đất và Tiêu Tu Viễn, mặt lộ vẻ kinh hãi: “Tiêu đạo hữu, ngươi là người phải không?”
Nói sang chuyện khác dường như rất hợp ý Tiêu Tu Viễn.
Hắn ho khụ khụ, xua tay: “Đạo hữu không cần kinh hoảng, ta đương nhiên là người. Chẳng qua là tu luyện Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo mà thôi.”
“Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo?” Lý Phàm híp hai mắt.
“Lẽ nào, lẽ nào trong Thiên Lý đường ở Tu Tiên giới đều là khôi lỗi của đạo hữu?” Lý Phàm biết rõ còn cố hỏi.
“Ha ha, không tai. Mua bán khó làm, đương nhiên phải dựa vào bản thân tự xử lý. Thuê một người là lại phải tốn thêm rất nhiều chi phí. Có đôi khi cửa hàng mở quá lớn cũng chưa chắc là chuyện tốt!” Tiêu Tu Viễn xoay người nằm xuống, suy yếu nói.
“Giống như lần này, chỉ nổ nhiều khôi lỗi như vậy là phải...”
Lời còn chưa dứt, con khôi lỗi này cũng ầm ầm nổ tung.
“Đạo hữu đừng nói nữa. Để ta yên lặng một lúc trước đã.”