“Tốt nhất là sau khi lấy được hai loại phương pháp tới tay lại cử báo, kiếm công huân.”
“Tiếc là cho tới bây giờ vẫn không tìm được phương pháp sưu hồn trong truyền thuyết.”
Vạn Tiên Minh dường như quản chế cực kỳ nghiêm khắc với pháp này, lấy cấp bậc quyền hạn Diễn bát của Lý Phàm hiện giờ đều không tìm được bất kỳ dăm ba câu nào nói về cái này.
“Không biết ở trong Vẫn Tiên cảnh có cơ hội hay không.”
Trước đó không lâu, Lý Phàm cũng đã bất chợt tâm sinh cảm ứng, có thể lần nữa đi vào Vẫn Tiên cảnh.
Chỉ có điều khi đó bận làm nhiệm vụ công huân truy sát người trốn chạy, vẫn chưa vào lại được.
Lúc này cuối cùng cũng rảnh, Lý Phàm lại nổi lên tâm tư thăm dò Vẫn Tiên cảnh.
Ngay sau đó lại lần nữa bố trí nghi thức.
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn!”
Theo câu khẩu quyết cuối cùng mặc niệm xong, vô số âm thanh ồn ào vụn vặt truyền đến bên tai.
Lý Phàm lại vào trong Vẫn Tiên cảnh.
“Sư đệ? Sư đệ?”
Lúc Lý Phàm thấy rõ cảnh tượng xung quanh, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống.
“Sư đệ, nghĩ gì thế? Sao ngây người lâu vậy?”
Một tu sĩ mặc đạo bào màu tím trắng, giữa mày khắc ấn ký tia chớp màu tím hỏi.
Người này Lý Phàm cũng không xa lạ, đúng là Chương Thiên Mạch gặp được lúc vào trong Vẫn Tiên cảnh lần trước.
“Sao lại là nơi này?” Trong lòng Lý Phàm thoáng chốc hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi.
Dựa vào giới thiệu của Trần Anh, mỗi lần vào Vẫn Tiên cảnh hẳn là tùy cơ xuất hiện ở nơi khác nhau mới đúng.
Tại sao địa điểm lần thứ hai mình đăng nhập giống y hệt lần trước?
Thậm chí ngay cả điểm thời gian cũng không lệch chút nào.
Là có nguyên nhân đặc biệt gì chăng?
Liên tưởng đến chỗ đặc dị có thể có hai mạng của mình trong Vẫn Tiên cảnh, một cái tên nháy mắt hiện lên trong lòng Lý Phàm.
“Chẳng lẽ lại là do Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú?”
Lý Phàm vô thức suy đoán như thế.
“Lần trước ta lộ ra hóa thân thần thức không địch lại Chương Thiên Mạch, bị hắn chém giết.”
“Nếu lúc này ta đánh bại hắn, kết quả có thể có chỗ khác biệt không?”
“Nhưng vị Chương sư huynh này cũng không dễ đối phó như vậy.”
“Lại hoặc là không bị hắn phát hiện sự tồn tại của chân ngã dưới thể xác Lý Trần...”
Nháy mắt, trong lòng Lý Phàm hiện ra mấy ý niệm.
Song hắn cũng không quên trả lời vị sư huynh có phần bất cần đời trước mắt này.
Nhớ lại chuyện sẽ xảy ra kế tiếp, tư niệm của Lý Phàm xoay nhanh: “Ặc, sư huynh, không biết tại sao ta đột nhiên có chút tâm thần không yên. Giống như là hành trình lấy Thọ quả lần này sẽ không được thuận lợi lắm.”
Chương Thiên Mạch thoáng sửng sốt, không cười cho qua chuyện mà lại đặc biệt coi trọng.
Tay phải bấm nhẹ, trong mắt như có tử vân thổi qua.
“Ơ?” Một lát sau, biểu cảm của Chương Thiên Mạch trở nên nghiêm trọng.
“Sư đệ, dự cảm của ngươi không sai, thành Ninh Viễn này quả nhiên có chút cổ quái!”
“Thật sao?” Lý Phàm bày ra vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Vậy sư huynh, kế tiếp chúng ta nên làm sao đây?”
Chương Thiên Mạch suy tư trong giây lát, nói: “Trên quẻ tượng biểu hiện, tuy có nguy hiểm nhưng lại không có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Thọ quả nhất định phải lấy được. Nếu thành Ninh Viễn này đều không thể tự đi một chuyến mà đã về trong tông môn mời cứu binh. Thế chẳng phải là phải bị đồng môn nhạo báng?”
“Không bằng ngươi ta trước tiên âm thầm lẻn vào trong thành, tìm hiểu hư thực rồi lại nói.”
Lý Phàm ba phải: “Lời sư huynh rất đúng!”
Chương Thiên Mạch không biết vận chuyển loại pháp quyết nào, ấn ký tia chớp tia chớp dần biến mất, một thân khí tức đều thu liễm.
Nhìn một màn này, giống như bản năng, Lý Phàm cũng bắt chước hoàn toàn che giấu khí tức bản thân.
“Thì ra là pháp môn liễm tức trong Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết...”
Như điều khiển nhân vật trong trò chơi, lúc này Lý Phàm có thể sử dụng các loại công pháp chiêu thức của Lý Trần, nhưng lại không hiểu nhiều về bản thân công pháp.
Hai người Lý Phàm và Chương Thiên Mạch đổi quần áo, lặng lẽ lẻn vào trong thành Ninh Viễn.
“Sư huynh, ta thấy nếu thật sự có người lòng mang ý xấu muốn phục kích chúng ta. Phương thức tốt nhất chính là đánh úp bất ngờ.”
“Rất có thể là phục kích ở gần tình nhân cũ Xích Hà của ngươi.”
Lý Phàm truyền âm nói.
Sắc mặt Chương Thiên Mạch hơi đỏ lên, suy tư một lát: “Sư đệ, lời của ngươi rất có đạo lý. Chúng ta đi Túy Tiên lâu xem trước.”
Lý Phàm đi theo Chương Thiên Mạch tới gần tửu lâu phồn hoa náo nhiệt nhất trung tâm thành.
Đối diện tửu lâu là một nơi câu lan cỡ lớn.
Lúc này trên đài đang xướng hí khúc. Xung quanh vây quanh một vòng bách tính người phàm xem náo nhiệt.
Mà ở trên Túy Tiên lâu, cửa sổ rộng mở, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười phóng túng của mấy nữ tử và nam tử trẻ tuổi.
Chương Thiên Mạch vừa đến nơi này, hai mắt đã nhìn chằm chằm vào một nữ tử mặc diễn phục, anh khí bất phàm trên đài.
Hệt như bị dính chặt, không dời được mắt.
Lý Phàm thì lại tìm kiếm đám người Sở Lương phục kích ở đây trong đám người.
Có lẽ do cho rằng Chương Thiên Mạch và Lý Phàm còn chưa tới, lúc này Sở Lương cũng không che giấu thân hình.
Chỉ giấu đi khí tức, ẩn nấp trong đám người vây xem.
Lý Phàm không phí sức gì đã tìm ra được hắn.
“Sư huynh, người nọ sao thoạt nhìn quen thế nhỉ?”
Lý Phàm đánh thức Chương Thiên Mạch đang đắm chìm trong biểu diễn của Xích Hà, dùng thần thức truyền qua dáng vẻ của Sở Lương.
“Hửm? Hình như đúng là hơi quen. Hắn là?” Qua hồi lâu, vị Chương sư huynh này mới nhớ tới Sở Lương này là người phương nào.