Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 346 - Chương 346. Cách Một Thế Hệ Truyền Di Tác

Chương 346. Cách một thế hệ truyền di tác Chương 346. Cách một thế hệ truyền di tác

Sứ giả Chinh Tiên còn lấy Lý Phàm nhỏ tuổi nhất trong Thân Hóa Đạo để uy hiếp.

Sau đó lại hứa hẹn một ít lợi ích hữu danh vô thực.

Liên Thường nắm chặt hai tay, cuối cùng vẫn đồng ý với sứ giả Chinh Tiên.

Trước khi đi, Liên Thường để lại một viên ngọc giản cho Lý Phàm.

Trong đó có chút kinh nghiệm tu hành của các đời tổ sư Thân Hóa Đạo.

Dặn dò Lý Phàm không được dễ dàng ra ngoài, sau đó phong bế đại môn, kiên quyết rời đi.

Thân Hóa Đạo một lần nữa chỉ còn lại một mình Lý Phàm.

Một lần nữa trở lại quỹ đạo lịch sử vốn có.

Nhìn lại lần ‘Nghĩ Hóa’ này, trong lòng Lý Phàm trong lòng cũng có chút bất lực.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn đã làm không tệ.

Dựa vào chữ “nguy” trong y kinh, hắn thành công thoát khỏi ngủ say.

Trải qua khoảng thời gian vui vẻ với mọi người ở Thân Hóa Đạo.

Hắn có năng lực biết trước tất cả.

Có thể thay đổi vận mệnh của một người.

Nhưng không thể thay đổi vận mệnh của nhiều người.

Cuộc chiến thượng cổ, toàn bộ Tu Tiên giới đều bị liên lụy.

Dù là Trường Sinh Thiên Tôn cũng bị hãm sâu trong vòng xoáy chiến tranh, khó có thể tránh.

Lý Phàm hoàn toàn không thể tác động hay thay đổi tất cả việc này.

Vậy thì rốt cuộc chấp niệm của Thiên Dương là cái gì?

Lý Phàm vừa suy tư vừa tu luyện.

“Cả đời Thiên Dương, không thua kém ai...”

Dần dần, Lý Phàm đã có suy đoán của mình.

Khi Thiên Dương còn nhỏ, trơ mắt nhìn sư phụ, sư huynh của mình, vì bảo vệ lẫn nhau.

Mà dấn thân vào chiến trường, kiên quyết chịu chết.

Mà là người nhỏ yếu nhất trong môn phái, được mọi người bảo vệ nhất.

Nhưng một mình hắn sống đến cuối cùng.

Tất cả chỉ vì sự “nhỏ yếu” của hắn mà thôi.

Trong lòng Thiên Dương tràn ngập áy náy và hối hận.

Nếu như lúc ấy thực lực của hắn mạnh hơn một chút.

Mạnh hơn các sư huynh một chút.

Vậy thì có phải hắn có thể thay thế các sư huynh ra chiến trường?

Hắn không cần nhìn các sư huynh lần lượt chết đi?

Có phải sẽ có một vị sư huynh có cơ hội sống sót hay không?

...

Có lẽ, đây chính là chấp niệm đơn giản mà chất phác của Thiên Dương.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong lúc Lý Phàm tu hành.

Sau khi Liên Thường rời đi năm năm ba tháng.

Động phủ của Thân Hóa Đạo đột nhiên mở ra.

Bảy vị tu sĩ mưu toan chiếm cứ động phủ Thân Hóa Đạo đã xông vào.

Lý Phàm ngồi yên mấy năm, thiếu kinh nghiệm kết đan, vẫn không thể đột phá gông cùm xiềng xích, thành tựu kim đan.

Kết cục vẫn như trước.

Thế giới ‘Nghĩ Hóa’ biến mất, Lý Phàm trở về hiện thực Tu Tiên giới.

Số lần ‘Di niệm vĩnh hằng’ của Thiên Dương có thể sử dụng cũng biến thành một.

Nhưng mà Lý Phàm đã có một phát hiện ngoài ý muốn.

Cũng không phải lần này không thu hoạch được gì.

Nhị sư huynh Lăng Tiếu trước khi đi đã giao cho hắn mấy chục bộ di tác.

Bất ngờ xuất hiện trong đầu Lý Phàm.

Lý Phàm trầm mặc hồi lâu mới hiểu ra.

Có lẽ bởi vì năm đó cứ chìm vào giấc ngủ say, mà không thể cùng các sư huynh vượt qua thời gian cuối cùng trong cuộc đời.

Đây cũng là chấp niệm của Thiên Dương.

Sau khi phá hủy dấu vết dưới đáy biển, Lý Phàm trở lại đảo Vạn Tiên.

Lấy danh hiệu của Lăng Tiếu tải lên mười mấy bộ di tác kia.

Vì vậy tác giả đã chết từ hàng ngàn năm trước.

Lại bắt đầu cập nhật.

Trong vô vàn tin tức từ Thiên Huyền Kính, Lăng Tiếu đột nhiên đăng lên mười mấy tác phẩm nhưng lại không thu hút được sự chú ý của nhiều người.

Ngoại trừ những người hâm mộ cuồng nhiệt của chính Lăng Tiếu.

Trong vòng tròn có quy mô cực kỳ nhỏ chỉ khoảng mười mấy người này, cuộc đối thoại sau đây đã diễn ra trong một ngày này.

“Các vị đạo hữu, nhìn xem ta đã phát hiện được gì nè, “Tiên nữ quỳnh bạch”, “Ngã hòa tam sư đệ đích kỳ diệu chi lữ”, “Tỏa tình lục”,...”

“Hả? Chữ ký đều là của Lăng Tiêu? Chẳng lẽ có người giả mạo?”

“Để lão phu xem xem…xì, văn phong này, bút tích này và cảm giác thân lâm kỳ cảnh quen thuộc này…”

“Mỗi chương còn có những hình ảnh minh họa cả hình thức và tinh thần.”

“Điều quan trọng nhất là nhân vật chính không kiêng kỵ gì về đối tượng giao hợp!”

“Người, tiên, vật, thú…chắc chắn là tác phẩm do chính Lăng Tiếu để lại, không thể sai được!”

“Bần đạo đã đọc từng tác phẩm của Lăng Tiếu hàng trăm lần rồi. Sau khi giám định, ta chắc chắn đây chính là những tác phẩm đích thực của Lăng Tiếu!”

“Không ngờ rằng, sinh thời ta lại có thể nhìn thấy Lăng Tiếu tạo ra tác phẩm mới, ha ha ha! Cho dù ngày mai ta có chết thì cũng không hối tiếc!”

“Nhiều tác phẩm xuất hiện cùng một lúc như vậy…Nếu đúng như suy đoán thì chúng hẳn phải được tìm thấy cùng một chỗ từ di tích của một động phủ nào đó. Khi đó Lăng Tiếu thực sự rất sung mãn. Haizz, không biết rốt cuộc có bao nhiêu tác phẩm bị thất lạc trong dòng chảy lịch sử.”

“Người hâm mộ này rất khẳng khái vô tư đến nỗi hắn đã công khai miễn phí rất nhiều tác phẩm như vậy. Nếu đổi lại là người nào đó mà có trong tay nhiều tác phẩm độc nhất như vậy chắc hẳn sẽ nổi lòng tham mà bán với giá trên trời rồi!”

“Lão quỷ Kinh Huyền này, ngươi đang tức giận cái gì vậy? Muốn đánh nhau à?”

“He he, cuống rồi, hắn gấp lắm rồi!”

“Được rồi, Kinh Huyền, Quảng Ngộ, ở đây có nhiều bản sách quý như thế này mà cũng không bịt được miệng của hai ngươi. Hừm…dù thế nào đi nữa, người cùng sở thích này đã hào phóng khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt như vậy thì chúng ta cũng nên bày tỏ một chút lòng biết ơn chứ. Việc này cứ để ta xử lý cho.”

“Để ta xem, biển Tùng Vân, Lý Phàm. Nơi này có hơi xa.”

“Hửm? Hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ thôi ư? Có điều cũng không sao, chúng ta đều được gắn kết với nhau vì có chung sở thích thôi mà.”

Bình Luận (0)
Comment