Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 358 - Chương 358. Khói Thuốc Súng Không Tên Nổi Lên (2)

Chương 358. Khói thuốc súng không tên nổi lên (2) Chương 358. Khói thuốc súng không tên nổi lên (2)

Năm động thiên phân biệt thuộc thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ.

Rồi lại mơ hồ kết thành trận thế, giống như nhất thể.

Phát hiện Ngũ Hành động thiên này dẫn tới sự thèm muốn của Ngũ Lão hội.

Hai bên bộc phát một trận đại chiến, Vạn Tiên Minh vẫn lạc một cường giả Hóa Thần.

Tình hình thương vong bên Ngũ Lão hội không rõ, nhưng đã bị đánh lui thành công.

“Nếu ta đoán không sai...”

Trong chớp nhoáng, Lý Phàm liền đoán được nguyên nhân gây ra chuyện này.

Trước đó ở đời thứ mười hai, Ngũ Lão hội chỉ biết Vạn Tiên Minh phát hiện một Ngũ Hành động thiên.

Có lẽ cũng không rõ bên trong động thiên rốt cuộc là tình huống như thế nào,.

Bởi vậy sau khi thử một phen không có kết quả bèn từ bỏ lui đi.

Mà đời này, bởi vì sóng gió của vụ cỏ Linh Vụ thật sự ầm ĩ quá lớn.

Khiến cho Thiên Huyền Kính không thể không nhảy ra yên ổn nhân tâm, ổn định thị trường.

Tuy nói nó một lời định phong ba.

Nhưng cũng đã tự để lộ tình huống của động thiên thuộc tính mộc.

“…Động thiên này quy mô cực lớn, linh khí thuộc tính mộc cực cao, các loại linh thực thảo dược phong phú cực điểm...”

Lý Phàm nhớ lại chọn lọc từ ngữ của Thiên Huyền Kính khi ấy, sắc mặt không khỏi trở nên xuất sắc.

Ba từ cực liên tiếp cũng đủ nói rõ sự hi hữu bất phàm của động thiên này.

Ngũ Hành đại động thiên, một động thiên thuộc tính mộc trong đó đã có giá trị như vậy.

Trong bốn động thiên thuộc tính còn lại có bảo bối gì, quả thực khó mà tưởng tượng.

Nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, Lý Phàm không khỏi bừng tỉnh.

“Khó trách lần này lại bỗng nhiên tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.”

“Hẳn là bên Ngũ Lão hội đã hạ tử thủ.”

“Cũng không biết tình hình chiến đấu cụ thể bên Ngũ Hành đại động thiên ra sao rồi.”

Theo Lý Phàm nghe ngóng, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đã ước chừng hơn ba trăm năm chưa từng khai chiến.

Hai bên thỉnh thoảng có xung đột nhưng nhiều nhất cũng chỉ cực hạn ở một châu.

Trường hợp toàn cảnh lĩnh vực chuẩn bị chiến tranh như lần này thực sự cực kỳ hiếm thấy.

Lý Phàm tiếp tục dò hỏi từng hảo hữu nguyên nhân chiến tranh bộc phát, xem thử suy đoán của mình có phải thật không.

Đáng tiếc chiến sự dường như có cấp bậc bảo mật cực cao, câu trả lời Lý Phàm nhận được vậy mà đều là “không rõ”.

Mây đen chiến tranh bao phủ trên đầu mọi người.

Bầu không khí vốn vân đạm phong khinh của đảo Vạn Tiên cũng trở nên đìu hiu, xơ xác.

Trên mặt mỗi người đều mơ hồ để lộ biểu cảm thấp thỏm bất an.

Mà Lý Phàm làm nhân viên sửa chữa trận pháp của Sách Trận đường cũng nhận được sắp xếp nhiệm vụ.

Đi theo thành viên Diễn Võ đường tạo thành tiểu đội, tuần tra biên cảnh dọc theo bờ biển Tùng Vân.

Hơn nữa còn phải bố trí trận pháp, thời khắc canh phòng nghiêm ngặt gián điệp của Ngũ Lão hội lẻn vào.

Đội ngũ của Lý Phàm lần này, người dẫn đội là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ tên là Sơn Ngộ.

Trong đội ngũ còn có mấy tu sĩ Trúc Cơ đám Hoàn Tuy lúc trước cùng nhau tru sát dị thú lông đỏ.

Đội ngũ tuần tra không chỉ có đội của Lý Phàm.

Gần như là điều động hết lực lượng cơ sở có thể điều động trên đảo Vạn Tiên, có thể thấy được mức độ coi trọng của phía chính phủ Vạn Tiên Minh đối với trận chiến lần này.

Mà hai người Giang Chính Tịch, Đô Hưng Xương nghe nói là bị tổng bộ điều động ra tiền tuyến chiến tranh.

“Hai người Giang, Đô liên hợp có thể bày ra tuyệt kỹ ‘thế giới Lưu Ly’, có thể so với cường giả Nguyên Anh bình thường.”

“Mà trận pháp đại sư Trương Chí Lương hình như cũng bị điều ra tiền tuyến.”

“Tu sĩ Nguyên Anh làm chủ lực chiến tranh à...”

Trong lòng Lý Phàm thầm suy tính.

Quy mô to lớn của trận chiến tranh này hiển nhiên còn vượt qua dự tính của hắn.

“Cái khác còn dễ nói, chỉ sợ bên chỗ ‘người sống lại’ Diệp Phi Bằng, nếu hắn phát hiện chuyện xảy ra trong thực tế và trong ký ức không giống nhau...”

“Dựa theo tính cách đa nghi cẩn thận của tiểu tử đó, làm không tốt sẽ trực tiếp từ bỏ mưu hoa tru sát Xích Viêm.”

“Vậy thì mưu tính của ta đời này chẳng phải là phải ném đá trên sông rồi?”

Tâm niệm chợt động, hình ảnh chuyển tới bên tiểu mập mạp Diệp Phi Bằng.

Làm Lý Phàm thoáng thở phào là, biển Tùng Vân đủ lớn.

Mà hành động của Diệp Phi Bằng lúc trước cũng luôn né tránh Vạn Tiên Minh, đối với chuyện Tu Tiên giới đang xảy ra đại chiến, trước mắt hắn vẫn chưa hề phát hiện được.

“Hy vọng chiến tranh có thể sớm kết thúc, đừng lan đến gần biển Tùng Vân.”

Cái gọi là thần thông không bằng trời định, xảy ra loại biến số này, Lý Phàm tuy đã sống lại nhiều đời cũng không thể làm được gì.

Không thể không nói, Vạn Tiên Minh vẫn rất mạnh về lực khống chế cơ sở.

Công tác bảo mật chiến tranh cũng gần như làm đến cực hạn.

Mặt ngoài biển Tùng Vân thoạt nhìn chỉ là không khí hơi căng thẳng, hoàn toàn không có mùi khói thuốc súng chiến tranh.

Nếu không phải dưới trạng thái thời chiến, cấp bậc công huân không ngừng tăng lên đang nhắc nhở của Lý Phàm.

Lý Phàm đều căn bản không phát hiện ra, ở khu vực rất xa không biết nơi nào, một trận đại chiến kinh thiên động địa đang trình diễn.

Thời gian cứ vậy từ từ trôi đi.

Mấy tháng qua đi, neo định năm thứ mười sáu năm sắp kết thúc.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ thỉnh thoàng đánh lui mấy nhóm nhỏ xâm phạm biên giới của kẻ địch Ngũ Lão hội.

Chiến hỏa như Lý Phàm mong muốn, không lan đến gần biển Tùng Vân.

Mà dưới sự không ngừng hoàn thành nhiệm vụ công huân thời chiến, cấp bậc quyền hạn của Lý Phàm cũng tăng lên tới Diễn thập bát.

Ngày này, nhắc nhở của Thiên Huyền Kính cuối cùng cũng truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment