May mà thế giới này không thiếu nhất là tu sĩ tre già măng mọc, liều chết vùng vẫy giành sự sống.
Theo một lời thông báo của Thiên Huyền Kính, rất nhanh, chiến tranh và tử vong nó mang đến đã bị mọi người ném ra sau đầu.
Trong ba năm, mỗi tu sĩ đều có thể mua công pháp giảm 30% theo giá gốc.
Mỗi người giới hạn mua một bộ, không thể chuyển tặng.
Tin tức vừa ra, các tu sĩ vốn còn có chút âm thầm thần thương đều vực dậy tinh thần, phấn chấn.
Độ cống hiến vốn chỉ thiếu một xíu, sau khi giảm giá vừa vặn có thể mua vào, tự nhiên là trước tiên mua lấy công pháp tâm tâm niệm niệm vào trong túi, vui sướng vô cùng bắt đầu tu luyện.
Mà những người độ cống hiến thiếu không ít, nhưng chắp vá trong ba năm cũng miễn cưỡng có thể mua công pháp.
Thì bắt đầu điên cuồng làm nhiệm vụ, tích góp độ cống hiến.
Cuối cùng là những tu sĩ không còn thừa độ cống hiến nào, ba năm có nỗ lực thế nào cũng không đủ.
Những thủ đoạn “vay mượn” “một đêm phất nhanh” lại thành cọng rơm cứu mạng của bọn họ.
Là thủ đoạn phất lên nhanh nhất tiếng tăm vang dội ở biển Tùng Vân, ‘định ngư’ cuối neo định năm thứ mười sáu thu hút tu sĩ tham gia cao gấp mấy lần ngày thường.
Trên không hòn đảo, đông nghịt chật ních mọi người đến xem náo nhiệt.
Lý Phàm tự nhiên cũng ở trong đó.
Hắn nhớ rõ, ngư khôi lần này là một con cá chim màu trắng.
Tuy nói độ cống hiến trên người trước mắt đã đủ dùng, nhưng Lý Phàm cũng sẽ không buông tha bất cứ cơ hội tăng trưởng tài phú nào.
Chọn mục tiêu, đặt cược.
Kỳ hạn quan sát hai mươi bảy ngày thoáng chốc trôi qua.
Rất nhanh đã đến ngày nước hồ bắn lên trời, giải thưởng lớn ra đời.
Các tu sĩ phần lớn hai mắt đỏ bừng, biểu cảm hồi hộp, không dám phát ra một âm thanh dị thường, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vô số loại cá tranh giành lẫn nhau trong nước hồ phía dưới.
Kết quả cuối cùng khiến Lý Phàm bất ngờ.
Ngư khôi lần này thế mà không phải cá chim màu trắng Lý Phàm nhớ.
Mà là một con cá kiếm dài cả người kim quang lấp lánh, thần khí tràn đầy.
“Ta trúng! Ta trúng rồi!”
Trong tiếng thở dài và chửi rủa liên tục không ngừng của các tu sĩ, một âm thanh hô gào cực kỳ kích động rất dễ nhận thấy.
Theo âm thanh nhìn qua, Lý Phàm thấy một tu sĩ thanh niên tóc tai lộn xộn, quần áo rách nát, lúc này lại hết sức hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng.
“Giải độc đắc! Ta trúng rồi! Giải độc đắc!”
Làm như sợ người khác không biết, hắn điên cuồng hô to.
Bỏ qua rất nhiều ánh mắt có thể giết chết người, tu sĩ thanh niên ngửa đầu cười to, như điên như khùng.
“Vãi, đây chẳng phải là Hàn Dịch à? Nghe nói mấy năm trước bị Trúc Cơ đại sư gì đó lừa hết vốn liếng, sống thê thảm vô cùng. Không nghĩ tới hôm nay lại thời tới vận đổi, trúng độc đắc!”
“Đây cmn là vận cứt chó gì!”
“Loại chuyện tốt này sao không đến lượt ta, lần này lại thua hết mấy trăm điểm độ cống hiến không dễ gì mới tích góp được!”
“Lần này nhiều người như vậy, vẫn là độc đắc. Người thắng ăn sạch, còn là cuối năm, phải quét sạch ao thưởng thường ngày...”
“Đm, khen thưởng cuối cùng phỏng chừng ít nhất trăm vạn điểm độ cống hiến trở lên!”
Tính toán sơ qua, ánh mắt chúng tu sĩ nhìn Hàn Dịch đều khác đi.
Mà Hàn Dịch bởi vì trúng độc đắc, có chút quên hết tất cả cuối cùng đã nhận ra điểm gì đó.
Trong ánh mắt càng ngày càng nhiều, vẻ mặt trở nên căng thẳng bất an.
May mà quy củ ‘định ngư’ còn đó, trước mắt công chúng, trước mắt bao người, tính an toàn của người trúng giải vẫn có đảm bảo.
Nếu không dễ dàng xuất hiện giết người đoạt bảo như vậy, quy củ vừa vỡ, sau này tu sĩ chơi ‘định ngư’ nhất định sẽ càng ngày càng ít.
Còn không bằng mượn cơ hội này trắng trợn tuyên truyền một phen, hấp dẫn càng nhiều tu sĩ tham gia vào sau này.
Tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ cùng đường mạt lộ, nghèo rớt mùng tơi, được ăn cả ngã về không, hoàn toàn xoay người.
Từ đây đi lên đỉnh cao nhân sinh, Nguyên Anh, Hóa Thần có hi vọng.
Còn có lời tuyên truyền nào có sức hấp dẫn hơn ví dụ sống sờ sờ này chứ?
Mấy người tổ chức định ngư trao đổi ánh mắt, rất nhanh đón Hàn Dịch đến giữa mọi người.
Sau khi hạch toán, chuyển khen thưởng tổng cộng 156 vạn độ cống hiến kếch xù cho Hàn Dịch tại chỗ.
Hàn Dịch nhận được khen thưởng trái lại không có vẻ hưng phấn.
Chỉ trở nên có phần mơ màng, dường như không thể tin được tất cả chuyện này đều là sự thật, vẻ mặt còn hơi mờ mịt.
Mà vẻ tham lam toát ra trong mắt những tu sĩ vây xem càng thêm dọa người.
Suy xét vì an toàn thân thể của người may mắn, những người tổ chức định ngư quyết định tự mình hộ tống Hàn Dịch về đảo Vạn Tiên.
Những tu sĩ bị Hàn Dịch thắng đi toàn bộ thẻ đánh bạc lại không cam lòng theo phía sau.
Rất nhanh, trong sự vây quanh của mọi người, Hàn Dịch rời khỏi vùng biển này.
Chỉ còn lại ngư khôi cá kiếm vàng đang lẳng lặng tiêu hóa tinh khí của cá dự thi khác.
Cùng với Lý Phàm.
Nhìn khí tức của ngư khôi cá kiếm vàng đang không ngừng mạnh hơn, Lý Phàm không khỏi rơi vào trong suy nghĩ sâu xa.
“Tại sao kết quả đời này không giống chuyện ta trải qua?”
“Biến số xảy ra chỗ nào?”
Lý Phàm buồn mất giải thưởng lớn không có bao nhiêu cảm giác tâm thái mất cân bằng.
Ngoại trừ định ngư, hắn còn có rất nhiều phương pháp khác có thể kiếm lượng lớn độ cống hiến.
Mà nguyên nhân dẫn tới kết quả khác mới là chỗ hắn cảm thấy hứng thú chân chính.
“Theo lý mà nói, ngoài người tham gia nhiều hơn ra thì cũng không có gì có thể sinh ra ảnh hưởng đến kết quả định ngư.”