Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 380 - Chương 380. Tứ Pháp Thành Kim Đan

Chương 380. Tứ pháp thành Kim Đan Chương 380. Tứ pháp thành Kim Đan

Chỉ thấy, Hà Chính Hạo vẫn ngồi nghiêm chỉnh, còn tòa cung điện kia thì vẫn đang từ từ bay lên.

Đúng lúc tưởng như tòa cung điện khổng lồ mang theo uy lực không thể địch nổi này đập trúng y, Hà Chính Hạo vẫn không né mà ngược lại mừng rỡ ra mặt, cao giọng hét to: “Trời cũng giúp ta!”

Hư ảnh trận đồ xuất hiện trên đỉnh đầu, Hà Chính Hạo nghênh đón tòa cung điện đang lao thẳng tới.

Màu vàng, lục, lam giăng đầy không gian, tạo thành một tấm lưới khổng lồ ngăn cản không cho cung điện tiếp tục bay vọt lên.

Nhưng chỉ sau một lát, tấm lưới này bị xé rách.

Dưới uy lực của cung điện, nó chỉ như tấm giấy bình thường, bị chọc thủng dễ dàng.

Song, nhờ tấm lưới khổng lồ ngăn phút chốc, Hà Chính Hạo cũng thoát khỏi vận mệnh bị đâm chết.

Khi năng lượng vàng, lam, lục tản ra bốn phía, Hà Chính Hạo phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lùi lại nhanh chóng.

Ngay trước khi né thoát, y lại duỗi tay ra túm một cái, tựa hồ lấy được thứ gì đó từ trong cung điện.

Thấy Hà Chính Hạo thoát hiểm, Lý Phàm vội vàng chạy tới xem xét thương thế của y.

Trong khi đó, bản thân Hà Chính Hạo bị thương thì lại chẳng để ý, y lau vết máu trên miệng rồi nhìn chằm chằm vào tòa cung điện đang tiếp tục nổi lên kia với ánh mắt sáng ngời.

“Sông núi cũng bay được ư?”

“Có thể!”

Sau đó hắn mừng như điên.

“Thăng Đằng chi pháp, đây là Sơn Hà Thăng Đằng chi pháp.”

(1) Thăng đằng: Bay lên

“Địa Mạch, Sơn Hà, Ẩn Uyên, Thăng Đằng!”

“Bốn pháp hoàn thiện, ta ắt kết đan.”

Hà Chính Hạo phát ra một tràng cười vang.

Lời còn chưa dứt, một luồng chấn động mãnh liệt bộc phát từ trên người y khiến Lý Phàm không khỏi lùi lại.

Màu vàng đại diện cho Địa Mạch chi pháp.

Màu lam xen lẫn lục đại diện cho Sơn Hà chi pháp.

Màu đen kịt đại diện cho Ẩn Uyên chi pháp.

Màu tím nhạt đại diện cho Thăng Đằng chi pháp.

Chúng đồng loạt xuất hiện xung quanh Hà Chính Hạo, hình thành nên một vòng xoáy năng lượng năm màu rực rỡ giao hòa vào nhau, lấy “Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ” làm trung tâm, không ngừng hội tụ đến.

Ở một bên, thấy cảnh tượng đồ sộ này, Lý Phàm cũng không khỏi cảm thán:

“Không ngờ rằng Hà đạo hữu lại thành công.”

“Chỉ sợ trong cả biển Tùng Vân, số tu sĩ dùng bốn pháp Kết Đan hầu như không được mấy người.”

“Từ rầy về sau, chỉ sợ địa vị của Hà đạo hữu sẽ tăng lên rất lớn.”

“Còn Thăng Đằng chi pháp này thì lại giống với Ẩn Uyên chi pháp, mơ hồ có liên hệ với “Sơn Hà Ẩn Long Công” mà y tu hành.”

“Không nghĩ tới ở nơi chọn để đột phá lại có một tòa di tích như vậy.”

“Đây là cơ duyên của Hà Chính Hạo.”

Trong cảm ứng thần thức của Lý Phàm, tốc độ bay lên của tòa cung điện khổng lồ này càng lúc càng nhanh.

Gần như sắp vọt ra khỏi mặt biển.

Nhưng mà... Lý Phàm ngạc nhiên, bởi vì, quy mô của cung điện hình như đang càng ngày càng không ngừng nhỏ lại.

“Cảm giác của mình không sai…”

“Vậy thì…”

Trong chốc lát, Lý Phàm dường như nhớ ra điều gì đó.

Ở kiếp thứ 12, Lý Phàm từng nghe nói.

Năm năm định neo thứ 22, ở vùng biển phía Tây Bắc biển Tùng Vân, có một động phủ từ dưới đáy bay lên, sau đó lao thẳng về phía châu Cửu Sơn.

Rất nhiều tu sĩ bám theo để tìm hiểu nhưng cứ đi vào thì không ai trở về, không rõ tung tích.

“Hóa ra là tòa động phủ này à?”

Lý Phàm có chút giật mình.

“Không biết đó là di tích của tông môn nào, vậy mà tùy ý biến hóa to nhỏ như pháp bảo, còn có thể tự phi hành.”

“Ừ... mình có thể lan truyền tin này ra để tu sĩ khác dò đường giúp.”

Lý Phàm bắt đầu bày mưu tính kế trong đầu.

Nhưng không lâu lắm, một luồng chấn động đặc thù cắt ngang hết thảy suy nghĩ của hắn.

Ở phần bụng của Hà Chính Hạo, có một viên Kim Đan sắp thành hình.

Bên ngoài Kim Đan mơ hồ có hình dáng của một trận đồ đang dần hiện ra.

Khí thế trên người y cũng tăng lên nhanh chóng.

Hạ Chính Hạo kết đan thành công.

Cùng lúc đó, rất nhiều tu vi hồi báo bắt đầu tràn vào trong đan điền của Lý Phàm.

Trong khoảng thời gian này, “kiếp thân” dùng để thu nạp tu vi hồi báo của “Tọa Sơn Quyết” đã đạt tới trạng thái nửa thật nửa ảo.

Nếu định lượng cụ thể thì tính ra cũng tương đương với một nửa tu vi Trúc Cơ viên mãn của Lý Phàm.

Khi Hà Chính Hạo đột phá Kim Đan, Lý Phàm đón nhận một khoản lợi nhuận đầu tư lớn nhất kể từ khi tu luyện “Tọa Sơn Quyết” đến nay.

Số lượng nhiều vượt qua cả dự kiến của Lý Phàm.

Hư ảnh kiếp thân trong đan điền gần như chuyển từ hư thành thực, sau khi tu vi dự trữ đạt tới Trúc Cơ viên mãn thì nó hóa thành thực thể.

Một người tí hon rất sống động, mặt mày chi tiết, ngồi ngay ngắn trong đan điền của Lý Phàm.

Lý Phàm chợt cảm nhận được, lượng tu vi có thể thu nạp của kiếp thân này đã đạt mức cao nhất.

Đang lúc Lý Phàm thấy tiếc nuối vì cho rằng phần tu vi hồi báo còn lại đều sẽ bị lãng phí thì kiếp thân thứ hai xuất bỗng nhiên xuất hiện.

Tu vi thu nạp đạt đến một phần ba rồi mới ngừng lại.

“Không hổ là bốn pháp kết đan, có thể mang tới nhiều tu vi hồi báo như vậy.”

Lý Phàm âm thầm giật mình.

Sau khi cảm ứng, hắn hơi hiểu ra.

“Ngoại trừ việc bốn pháp kết đan có uy năng vượt xa kết đan bình thường ra thì nguyên nhân trọng yếu khiến mình thu được nhiều tu vi hồi báo như thế này có lẽ là do mình và Hà Chính Hạo có quan hệ mật thiết.”

“Thứ nhất, là vì “trợ pháp”. Thứ hai, là vì hành động của mình đã giúp Hà Chính Hạo thoát khỏi số mệnh vẫn lạc, đây là cứu mạng.”

“Hơn nữa, lần này y có thể an toàn đột phá là nhờ mình luôn ở bên cẩn thận hộ pháp...”

Bình Luận (0)
Comment