Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 382 - Chương 382. Thẳng Tiến Cảnh Vệ Viện

Chương 382. Thẳng tiến Cảnh Vệ viện Chương 382. Thẳng tiến Cảnh Vệ viện

Nhưng di tích tông môn, nhất là di tích phủ bụi không biết bao nhiêu năm, vừa mới hiện thế, thì số lượng cơ duyên bên trong khó mà đoán được.

Sự phồn vinh của tu tiên giới thượng cổ đã sớm là mơ ước của biết bao tu sĩ.

Cho dù lơ ngơ vớ phải một bộ công pháp thì đó cũng là một nguồn thu nhập khổng lồ.

Hơn nữa, theo miêu tả của Lý Phàm, cung điện trăm dặm bao la bát ngát, nhìn kiểu gì cũng không giống tông môn nhỏ yếu bừa bãi vô danh.

Vì vậy, nhiệt huyết của các tu sĩ bị kích thích.

Lại thêm một đội ngũ thám hiểm phi hành về phía đông, tìm kiếm tung tích của di tích.

Lý Phàm thì ngồi yên trong Thiên Huyền Kính chờ kết quả.

Ba tháng sau, việc thăm dò di tích còn chưa có tiến triển gì đặc biệt.

Thì Hà Chính Hạo lại gửi tin tức tới trước:

“Lý Phàm đạo hữu, có tin tốt.”

“Sau khi vận dụng quan hệ một hồi, ta đã tranh thủ được ba chức vị ở ba châu riêng biệt.”

“Nên muốn nhờ đạo hữu tư vấn giúp ta.”

Lý Phàm lập tức trả lời: “Ngươi nói ra thử xem.”

“Thứ nhất là làm tiên phong cho Diễn Võ đường ở Thái Hoa châu.”

“Thái Hoa châu cách biển Tùng Vân không xa, trong châu có Thái Hoa sơn mạch vắt ngang qua toàn châu, còn được gọi là châu cõng núi.”

“Núi non như nấm đếm mãi không hết, nếu ta tới châu này thì tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn ở biển Tùng Vân rất nhiều.”

“Thứ hai là làm tham sự cho Sách Trận đường ở Thanh Vi châu.”

“Thanh Vi châu nằm ở phía nam của châu Thiên Vũ, tuy rằng khoảng cách vẫn rất xa nhưng so với biển Tùng Vân thì đã gần hơn nhiều.”

“Thứ ba là làm trấn thủ ở châu Thiên Vận.”

“Châu Thiên Vận này cách Tây bộ châu Thiên Vũ không xa cho nên cạnh tranh chức vị vô cùng kịch liệt.”

“Nếu điều động qua đó thì chức vị cũng chỉ ngang với trấn thủ thành thị bình thường.”

“Chỗ tốt là cách tổng bộ Vạn Tiên Minh rất gần, dễ dàng lên chức hơn những nơi khác.”

Hà Chính Hạo nhanh chóng nói ra kết quả mà bản thân đã nỗ lực giành được trong thời gian này.

“Châu Thiên Vận...”

Lý Phàm trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Đừng vội ra quyết định, ta có người quen ở châu Thiên Vận, để xem có thể giúp ngươi tìm một chức vụ cao hơn hay không.”

Hà Chính Hạo nghe vậy vô cùng giật mình: “Đạo hữu còn có quan hệ ở cả châu Thiên Vận sao?”

“Ha ha, ta không dám chắc chắn nhưng thử một lần xem sao. Đạo hữu cứ việc chờ tin tốt của ta.” Lý Phàm sảng khoái nói.

Hà Chính Hạo gật đầu đồng ý lia lịa.

Vì vậy, Lý Phàm liên hệ với Thần Dụ Tử và kể lại sự tình.

“Tiền bối có con đường nào không?”

Thần Dụ Tử chỉ trả lời một câu: “Để ta hỏi thăm giúp ngươi”, rồi im bặt.

Lý Phàm cũng không nóng nảy, kiên nhẫn đợi.

Nửa ngày sau, một tu sĩ tên Kinh Huyền Đạo Nhân gửi lời mời kết bạn với Lý Phàm, y cũng đến từ châu Thiên Vận.

Lý Phàm hiểu ra, vội vàng đồng ý.

Giọng nói hào sảng của Kinh Huyền truyền tới:

“Ha ha, có phải Lý Phàm tiểu hữu không? Theo tên Thần Dụ kia kể, có phải hảo hữu của ngươi muốn tới châu Thiên Vận của chúng ta nhận chức không?”

“Kim Đan tứ pháp, chậc chậc, hậu sinh khả úy.”

“Vậy ngươi hỏi y có hứng thú tới Cảnh Vệ viện ở châu Thiên Vận chúng ta không?”

“Ha ha, bởi vì trận đại chiến mấy năm trước nên còn có vài vị trí trống vẫn chưa kịp bổ sung.”

Lý Phàm lấy làm lạ, không khỏi hỏi: “Kinh Huyền tiền bối, không biết Cảnh Vệ viện này...”

Kinh Huyền cũng ngớ cả người, không ngờ rằng ngay cả Cảnh Vệ viện là gì Lý Phàm cũng không biết.

Nhưng nghĩ đến việc Lý Phàm có xuất thân hẻo lánh, y lập tức hiểu rõ, bắt đầu giải thích: “Cảnh Vệ viện là tổ chức đặc thù trong một thủ phủ của Vạn Tiên Minh.”

“Nó được quản lý trực tiếp bởi tổng bộ Vạn Tiên Minh, chức trách chủ yếu là trấn giết bọn đạo chích, bảo vệ thủ phủ yên ổn.”

“Khi tất yếu, cũng có thể sẽ theo lệnh điều động khẩn cấp mà tiến về các châu khác tác chiến.”

Kinh Huyền vừa giải thích, Lý Phàm lập tức hiểu ra.

Trên thực tế, đây giống như thủ vệ doanh lúc hắn còn ở Đại Huyền, đóng tại bên ngoài thành Huyền Kinh, chỉ nghe theo mệnh lệnh Lý Phàm, bảo vệ kinh thành an toàn.

“Có lẽ cũng tính là một chức vị quan trọng.”

“Chỉ có điều, hình như phải chiến đấu thường xuyên, không biết với tính cách hiện giờ, Hà Chính Hạo có đồng ý hay không.”

Lý Phàm suy nghĩ một lát, cảm ơn Kinh Huyền Đạo Nhân, sau đó liên hệ với Hà Chính Hạo, nói rõ tình hình.

“Cảnh Vệ viện?” Lần này Hà Chính Hạo cũng hơi “choáng” rồi.

Hồi còn trẻ, y từng ở châu Thiên Vũ một thời gian nên tất nhiên biết rõ Cảnh Vệ viện là gì.

Giống với Hộ Pháp đường, đó là tổ chức trực tiếp nghe lệnh của tổng bộ Vạn Tiên Minh.

Nói như thế, thành viên của Cảnh Vệ viên có địa vị cao hơn nửa cấp so với tu sĩ thuộc ban ngành khác, chỉ ở dưới Hộ Pháp đường.

“Quả nhiên Lý Phàm đạo hữu sâu không lường được, lại có thể mưu cầu tới chức vị này.”

“Tuy có chút nguy hiểm, nhưng mà...”

Một bóng hình xinh đẹp lại hiện lên trong đầu của Hà Chính Hạo.

Khiến y khẽ cắn môi đồng ý.

Lý Phàm thấy Hà Chính Hạo đồng ý, lập tức gửi tin cho Kinh Huyền Đạo Nhân.

“Tốt!” Kinh Huyền rất vui vẻ.

“Ngươi nói với vị hảo hữu kia rằng cứ tới châu Thiên Vận làm một gã trấn thủ trước.”

“Chờ đủ ba năm tích lũy kinh nghiệm, tới lúc đó, ta sẽ mượn quan hệ điều động y đến Cảnh Vệ viện.”

Kế tiếp, Kinh Huyền cẩn thận nói rõ một số điều cần chú ý, rồi mới ngắt liên lạc.

Lý Phàm chuyển lại không sót một chữ cho Hà Chính Hạo.

Hà Chính Hạo nghiêm túc nghe kỹ, sau đó, y bắt đầu bận rộn lo lắng cho tiền đồ bản thân.

Bình Luận (0)
Comment