Hắn thuận tay “mượn” một ít ngân lượng từ phú thương trong thành, bắt đầu tìm hiểu tin tức có liên quan đến “Bạch tiên sinh”.
Có câu: “Có tiền mua tiên cũng được.” Thế nhưng, điều khiến Lý Phàm bối rối là dù hắn đã bỏ ra một số tiền lớn nhưng vẫn không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào có liên quan đến Bạch tiên sinh.
Giống như trong thành căn bản không có người này.
Lý Phàm đành phải thay đổi cách nghĩ, bắt đầu dò hỏi xem trong thành có thanh niên nào có dung mạo cực kỳ tuấn tú hay không. Dưới ánh mắt kỳ lạ của người dân, Lý Phàm đã tìm được ba người thỏa mãn điều kiện.
Sau khi điều tra hai người, cũng nhìn thấy được người thật, Lý Phàm đã loại bọn họ ra khỏi danh sách tình nghi, đấy chỉ là hai người phàm mà thôi, chẳng qua là có vẻ ngoài đẹp hơn người bình thường một chút. Vậy thì chỉ còn lại người cuối cùng.
Lý Phàm đến trước cửa nhà mục tiêu, đây là một tiểu viện hẻo lánh và đổ nát.
Theo mô tả của người dân, chủ của tiểu viện là một thanh niên trông hơi ốm yếu. Người này không phải là người địa phương, y theo dòng người tị nạn đi đến Ninh Viễn thành từ hai năm trước.
Sau đó, y dùng số ngân lượng còn sót lại để mua tiểu viện này, từ đó an cư tại đây, ngày thường ru rú trong nhà, không xuất hiện nhiều.
Nghe đồn rằng y viết chữ rất đẹp, mưu sinh bằng việc dạy học cho con em thế gia trong thành.
Mà y lại có một “túi da” tốt, phàm là người từng gặp đều khen ngợi dáng vẻ của y hết lời.
Tin tức về thanh niên này xẹt qua trong đầu Lý Phàm.
Lý Phàm không cảm nhận được bất kỳ khí tức của sinh vật sống nào, bèn lách người đi vào trong sân. Hắn đảo thần thức qua, không phát hiện ra có bất kỳ chỗ nào lạ thường.
Có điều, Lý Phàm biết, trong nhà Bạch tiên sinh có nửa bức tượng đá làm bằng tuyệt tiên thạch, có thể che đậy cảm giác của thần thức.
Lý Phàm không dễ buông tha như vậy, đích thân đẩy từng cánh cửa trong nhà ra, cẩn thận tiến vào xem xét.
Sau khi đi đến một căn phòng trông như một cái nhà kho nằm ở góc phía tây của tiểu viện, Lý Phàm dừng bước. Hắn bới những mảnh rơm vụn trên mặt đất lên, để lộ ra một phiến đá mỏng.
Hắn lại nhấc phiến đá lên, bên dưới là một cửa hần đen ngòm.
“Phiến đá tuyệt tiên thạch…”
“Chính là nơi này!”
Lý Phàm nhoẻn một nụ cười nơi khoé miệng, nhanh chóng bay xuống căn hầm bí mật bên dưới. Sau khi đáp xuống mặt đất, hắn nhận thấy có một mùi máu tươi xộc vào mũi mình.
Mật thất bên dưới không có ánh sáng và vô cùng tăm tối.
Nhưng dưới sự bao phủ của thần thức, Lý Phàm có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong không sót một thứ gì. Hắn bắn ra một ngọn lửa từ trong lòng bàn tay, thắp sáng những ngọn nến có sẵn trong mật thất.
Dưới ánh nến chập chờn, sắc mặt của Lý Phàm dần dần trở nên nghiêm túc.
Trong không gian không lớn nhưng cũng không nhỏ này, có một bức tượng đá không mặt đang được treo sừng sững trên tường. Ở chính giữa gian phòng là một chiếc bàn gỗ dài màu nâu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy vài vệt máu tươi đỏ sậm đã khô lại từ lâu dính trên bàn.
Có một rương gỗ được đặt ở góc bàn.
Lý Phàm mở rương gỗ ra, tìm thấy bên trong là dao, búa, đinh, kim và những công cụ khác không rõ dùng để làm gì. Mà dọc theo bức tường là những chiếc bình trong suốt, trong bình có nhiều cơ quan nội tạng với hình thù kỳ lạ được ngâm trong dung dịch lỏng không rõ.
Ở một góc, Lý Phàm còn nhìn thấy mấy mẫu xương của con nít.
“Bạch tiên sinh này…” Mang theo sắc mặt khó hiểu, Lý Phàm tiếp tục lục lọi mật thất này.
Ở một góc khác, hắn tìm thấy dấu vết trên mặt đất hơi khác so với những nơi khác. Thần thức xâm nhập vào sâu dưới lòng đất, rõ ràng có hai bộ…
Hai mươi tám bộ xương được chôn bên dưới.
Nhìn vào hình dạng của hài cốt thì tất cả đều có hình dạng nửa người nửa thú như “Cẩu Tử” trong ngôi miếu nhỏ kia. Ngoài những thứ này ra, Lý Phàm không tìm thấy bất kỳ vật gì khác trong mật thất, hắn không khỏi đứng tại chỗ suy ngẫm.
Căn cứ vào những vật phẩm được phát hiện trong này, danh hiệu “người hảo tâm tốt nhất thế gian” của Bạch tiên sinh này có vẻ hơi “lung lay” rồi.
Tuy nhiên… khi chưa có bằng chứng xác thực thì vẫn không kết luận được gì.
Từ hồi còn làm người phàm ở Đại Huyền, là chủ nhân của một giới, Lý Phàm từng kinh qua vô số vụ án lớn nhỏ.
Có trường hợp thì trông rất đơn giản nhưng thường còn có những ẩn tình khác. Ví dụ như cảnh tượng trước mắt này, phán đoán đơn giản thì có vẻ Bạch tiên sinh này là một kẻ nguỵ trang bề ngoài cực tốt. Ngoài mặt, y có vẻ tốt bụng nhưng trên thực tế, y là một kẻ cực kỳ ác độc chuyên hành hạ con nít, tất cả bộ xương được chôn sâu dưới lòng đất nơi đây đều là người chết dưới bàn tay của y.
Thậm chí, sự tồn tại của thú nhân trong Ninh Viễn thành đều do một tay tinh thông y thuật của y tạo thành. Mặt khác, việc cứu trợ trẻ mồ côi trong ngôi miếu nhỏ chỉ là thủ đoạn của y để thuận tiện lựa chọn đối tượng nghiên cứu.
Trong trường hợp ngược lại, có thể Bạch tiên sinh cũng không phải kẻ giả tạo mà ngược lại, các mẫu vật và hài cốt trong mật thất này chỉ đơn thuần là những đối tượng nghiên cứu y học của y mà thôi.
Đối với một người xuyên không như Lý Phàm, người đã được tiếp xúc với y học hiện đại, điều này cũng hết sức hiển nhiên, không có gì kỳ lạ cả. Nhưng có lẽ trong Ninh Viễn thành này, việc này thật sự hơi đi ngược với luân thường đạo lý.
Sở dĩ Bạch tiên sinh trốn trong mật thất dưới lòng đất này để nghiên cứu, có lẽ cũng là vì bất đắc dĩ, người đời không ai có thể hiểu cho y.