Lão có vẻ như điên như dại nhìn chằm chằm vào Tô Trường Ngọc, cứ lẩm nhẩm hỏi. Trong lúc nhất thời, Tô Trường Ngọc cũng không biết phải trả lời thế nào.
Kể từ ngày y rời khỏi Đại Ly, thoát khỏi cuộc sống người phàm, chỉ mới mười mấy năm trôi qua mà thôi. Trong thời gian này, y vẫn luôn ở yên trên hoang đảo, cùng sống với bằng hữu, vốn không hề có khái niệm gì về tiên phàm khác biệt. Thấy người cầu cứu thì ra tay tương trợ đều là hành động theo bản năng.
Lão thấy Tô Trường Ngọc có chút túng quẫn không biết trả lời thế nào, cười giễu một tiếng. Lão tùy tiện phất tay, đám lửa đang hừng hừng bốc cháy kia lập tức tan biến. Thấy vậy, Tô Trường Ngọc thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Đi theo ta.”
“Đi theo ta.”
Vẫn là hai âm thanh đồng thời vang lên như trước.
Cánh cửa bên cạnh mở rộng, Tô Trường Ngọc đi theo vào trong.
Cảnh tượng ngổn ngang bên trong khiến y phải kinh sợ.
Cứ như bị ai đó cố ý phá hoại, bên trong toàn là mảnh vụn thi thể, có cái là của con người, có cái là những bộ phận của dị thú với hình thù kỳ lạ.
Thậm chí còn có một con chó nhỏ trông thật khủng khiếp với bốn chân được thay thế bằng tay người, trên bụng lại có đầy mắt đang nằm chính giữa.
Vị tu sĩ tóc trắng kia thấy vậy cũng chẳng để ý đến, chỉ tuỳ ý quét những thứ này qua một bên, dọn ra một con đường để đi lại. Tô Trường Ngọc cẩn thận đi theo lão, cuối thông lộ có bậc thang hướng xuống dưới, lão ngoái đầu nhìn Tô Trường Ngọc mà cười cười như tỏ ý muốn Tô Trường Ngọc đi theo lão rồi chậm rãi bước xuống bậc thang.
Bầu không khí nơi này đâu đâu cũng lộ ra nét ngụy dị, Tô Trường Ngọc hít sâu một hơi, sau khi suy nghĩ một hồi, y vẫn chọn bước xuống bậc thang kia.
Sau khi thích ứng được với không gian tối tăm và nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, y cảm thấy có một luồng khí lạnh bắt đầu len lỏi trong tim mình.
Không gian không tính là rộng rãi này có vài trăm thi thể nheo nhóc được chất thành đống.
Đa số thi thể này đều bị cắt nát chẳng còn nguyên vẹn, chẳng khác nào búp bê vải bị xé hỏng một cách biến thái. Những bộ phận cơ thể bị quăng vung vãi khắp nơi. Cảnh tượng này khủng khiếp chẳng khác gì luyện ngục tu la.
Càng khiến Tô Trường Ngọc cảm thấy khiếp sợ hơn là khuôn mặt của những thi thể nằm đầy dưới đất kia lại giống hệt với vị tu sĩ tóc trắng này. Cứ như số thi thể này đều là của chính bản thân lão vậy!
Mặc cho Tô Trường Ngọc vốn tự hào có tâm trí kiên định hơn hẳn người thường, nhưng khi đối mặt với cảnh tượng này, y cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Khà khà, không cần phải khẩn trương như vậy. Người chết mà thôi, có gì đáng sợ đâu chứ.”
“Ngươi cần phải biết, người sống đáng sợ hơn người chết rất nhiều.”
Tu sĩ tóc trắng nói bằng giọng thâm trầm.
Lão chỉ nhẹ ngón tay, một bộ bàn ghế chui lên khỏi mặt đất.
“Ngồi. Từ từ thưởng thức.”
“Đã rất nhiều năm rồi không có người đến đây.”
Mới đầu Tô Trường Ngọc còn cảm thấy khiếp sợ với loại âm thanh quái dị phát ra trước sau và khung cảnh khủng khiếp xung quanh này, nhưng đến lúc này, y cảm thấy mình đã dần thích ứng được.
Y định thần, ngồi vững.
“Không biết nên gọi tiền bối thế nào?”
Sau khi ngồi xuống, thấy tu sĩ tóc trắng cứ thất thần mà nhìn xung quanh, Tô Trường Ngọc bất giác hỏi lão.
“Ta tên là Ân Thượng Nhân.”
“Hà ha, người khác đều gọi ta là Ân Ân Thượng Nhân.”
Ân Thượng Nhân có phần chế giễu mà nói.
“Ra mắt Ân tiền bối. Tại hạ Tô Trường Ngọc.” Tô Trường Ngọc không kiêu ngạo không tự ti mà giới thiệu bản thân.
Ân Thượng Nhân lại bất ngờ quay đầu, đánh giá Tô Trường Ngọc thật kỹ.
Một lúc lâu sau, lão mới dời mắt khỏi người Tô Trường Ngọc.
“À. Đúng thật là ý trời trong cõi u minh dẫn dắt…” Ân Thượng Nhân lẩm bẩm.
Tô Trường Ngọc nghe thế thì cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
Hồi lâu sau, Ân Thượng Nhân lại mở miệng: “Ngươi gặp phải bình cảnh không thể đột phá Trúc Cơ nên men theo chỉ dẫn của cơ duyên trong lòng mà đến đây đúng không?”
“Trúc Cơ?” Tô Trường Ngọc ngẩn người, y chỉ vừa đạt đến Luyện Khí hậu kỳ mà thôi.
Vừa định phủ nhận, y lại nghe Ân Thượng Nhân tiếp tục nói: “Khà khà, quen rồi. Cứ cách vài năm sẽ có tu sĩ nhận được chỉ dẫn mà đến đây.”
“Mỗi một người đến, ta lại phải lập lại một lần. Ta nói lời này đến phát chán rồi.”
“Thần tiên tranh đấu, tiểu quỷ bị liên lụy. Thật là phiền đến chết…”
Tô Trường Ngọc chau mày, Ân Thượng Nhân này khùng khùng điên điên, nói toàn những điều khó hiểu, không rõ được thâm ý.
“Thôi vậy, lại nói một lần nữa.”
Ân Thượng Nhân ngồi xuống, bảo: “Trúc Cơ chính là xây dựng căn cơ của đại đạo. Vậy ngươi có biết, cái “đạo cơ” này là vật gì hay không?”
…
“Lấy bản thân làm kỳ vật, xây thành đạo cơ!”
Thân thể lão từ một tách thành hai, để lộ ra một hình dạng khác trong ngũ tạng huyết nhục .
Hai khuôn mặt trong, ngoài đó đồng thanh lên tiếng.
Cuối cùng, hai khuôn mặt rợn người mỉm cười kết thúc đoạn trần thuật này.
Tô Trường Ngọc vốn bị cảnh trước mắt dọa đến phải bật dậy, nhưng sau khi thấy Ân Thượng Nhân khôi phục như trước thì lại từ từ ngồi xuống.
“Dùng chính mình xây dựng đạo cơ…“ Đôi mắt Tô Trường Ngọc toát ra một tia sáng lạ.
“Thế nào? Động tâm đúng chứ?” Ân Thượng Nhân cười ha ha mà hỏi.
“Đạo cơ và bản thân tương hợp một cách hoàn mỹ, tất cả thần thông pháp thuật đều thuộc về bản thân.”
“Từ đấy về sau, bất kể loại công pháp bí thuật gì người đều có thể vừa học là biết, vừa biết là sẽ tinh thông.”
“Tay đánh tuyệt thế thiên kiêu, chân giẫm ẩn thế đại năng…”
“Còn không mau chóng mà hành động?”