Khu vực trung tâm vốn là một cái ao với hòn non bộ, nhưng thông qua lệnh bài, Lý Phàm có thể thay đổi khung cảnh này thành những cảnh tượng theo sở thích, từ đỉnh núi được bao phủ bởi biển mây, sa mạc hoang vu, cho đến đại dương bao la vô tận,…
Sau khi điều chỉnh, Lý Phàm phát hiện ra đây không chỉ đơn giản là ảo ảnh, khi bay vào trong, hắn lại cảm thấy chúng đều thật sự tồn tại, cứ như đình viện này được kết nối với một không gian chân thực khác.
Lý Phàm không khỏi cảm thán biệt viện Hoàn Vũ này quả thực quá xa xỉ, không chỉ vật liệu xây dựng đắt tiền, không gian ưu mỹ mà ngay cả nồng độ linh khí trong đình viện cũng cao đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.
Lần theo sự lưu động của linh khí, Lý Phàm đi vào một căn phòng nhỏ, phát hiện ra có một cái Thiên Huyền Kính phiên bản thu nhỏ được đặt bên trong, nó có công năng không khác gì những nơi khác, có thể hỗ trợ tìm kiếm, trao đổi,… thậm chỉ còn có thể mở ra cả chế độ hỗ trợ tu luyện.
Điều khiến Lý Phàm ngạc nhiên đến líu cả lưỡi là chế độ hỗ trợ tu luyện được mở ra trong đình viện này được miễn phí hoàn toàn.
Dù hiện giờ không thiếu điểm cống hiến nhưng niềm vui khi được xài chùa thì ai mà cự tuyệt cho được? Lý Phàm không khách khí, lập tức tiến vào trạng thái Khải Linh.
“Tiếc là ưu đãi đặc biệt này chỉ gói gọn trong đợt huấn luyện chứ không thể sử dụng lâu dài. Nếu không thì mình có thể ngồi xổm ở đây cả đời cũng được.”
“Khu vực hạch tâm của Vạn Tiên Minh quả thật quá xa hoa, vượt xa biển Tùng Vân hẻo lánh.”
“Khó trách vô số tu sĩ tranh đến vỡ đầu cũng muốn chui vào.”
“Chỉ cần tiện đường mượn việc công làm việc tư một chút thôi thì cũng đủ để tiết kiệm biết bao nhiêu tài nguyên rồi.” Lý Phàm không thể không than thở.
Lý Phàm triệt để tuân theo nguyên tắc không thể lãng phí, hoá đạo thạch trong thức hải của hắn vận chuyển toàn lực, chế độ xử lý đa nhiệm được khởi động.
Nhìn từ bề ngoài, có vẻ như Lý Phàm không hề tu luyện.
Nhưng trên thực tế, hắn đã phân chia tâm thần thành nhiều luồng, vừa nghiên cứu luyện tập trận pháp, vừa đọc “Thiên Y Tiên Kinh”, vừa tu luyện tích lũy linh khí hoá thành tu vi…
Làm nhiều việc cùng một lúc nhưng việc nào cũng đâu vào đấy.
Lý Phàm cầm lệnh bài màu bạc trong tay, thần thức len lỏi vào trong đó, rất nhiều tin tức lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Tên của nó là “Hoàn Vũ lệnh”, là một pháp khí hợp thành cùng Hoàn Vũ biệt viện này.
Ngoại trừ công năng cơ bản như truyền tin và lưu trữ ra, tác dụng lớn nhất của nó là điều khiển các tiểu viện trong biệt viện.
Phòng ở trong biệt viện được phân thành ba phẩm giai khác nhau là thượng, trung và hạ. Phẩm giai khác nhau cũng sẽ có đãi ngộ khác nhau. Hiện giờ, phòng mà Lý Phàm được phân vào là thượng phẩm.
“Chắc là dựa vào kết quả kiểm tra trước đó để phân.” Lý Phàm thầm nghĩ bụng. Hắn cất lệnh bài đi, lại mở Thiên Huyền Kính ra, tìm tin tức về những chuyện được nhiều người quan tâm dạo gần đây.
Ngoài một vài chuyện lớn có ảnh hưởng đến cả Huyền Hoàng giới ra thì nhiều hơn cả là những tin tức về các điểm nóng xung quanh.
Dù là mật độ tin tức hay lượng người quan tâm thì đều vượt xa so với ở biển Tùng Vân, khiến Lý Phàm không khỏi sinh ra cảm giác nơi đây thật “phồn thịnh”.
Hắn lướt qua từng tin tức một:
“Phế tích Triều Nguyên tông lại trở nên dị thường, lần này ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng đều bị thương khi vào trong. Chư vị đạo hữu đừng nên mạo hiểm thì hơn!”
“Cực Thành Tiên Tôn đã từ chức tổng chỉ huy Cảnh Vệ viện, nghe đồn trong đại kế “Thiên Tôn hư hư thực thực”, ông ta không may bị tà pháp của đối phương đánh trúng khiến nguyên khí giảm mạnh, tinh thần tiều tụy, không thể tiếp tục chủ trì đại cục nữa.”
“Năm nay, trước “Phàm Nhân Hóa Thần Bích” ở châu Thiên Vận, lại có năm nay lại có một vị tu sĩ đặc được đại đạo, cuối cùng thành tựu cảnh giới Kim Đan ngũ pháp!”
“Dạo gần đây Vũ Si Nhi đang lẩn trốn ở phụ cận Thiên Quyền châu, các đạo hữu chú ý tránh xa!”
“Hôm qua, Ngư Phụ Lão Nhân xuất hiện ở Tiêu Tương thành thuộc Thiên Xu châu, ước tính lần này sẽ ở lại khoảng bảy ngày. Những người muốn tìm cơ duyên hãy nhanh chân lên!”
“Ngư Phụ Lão Nhân...” Nét mặt của Lý Phàm thoáng lộ ra vẻ hứng thú, hắn nhấn vào xem thử. Hóa ra Ngư Phụ Lão Nhân này là một tu sĩ trông có vẻ điên điên khùng khùng.
Lão ta ăn mặc như người đánh cá, không biết có tu vi ra sao, chỉ có điều, lão luôn không ngừng lẩm bẩm không tìm được đồ của mình nữa rồi. Lão có hành tung bất định, châu nào cũng có ghi chép về sự xuất hiện của lão.
Trong khi đó cái gọi là cơ duyên, chính là thử vận may.
Giao vật phẩm của mình cho Ngư Phu Lão Nhân kiểm tra, xem có phải là đồ vật mà lão bị mất không. Bình thường, Ngư Phu Lão Nhân đều lắc đầu nguầy nguậy, nói những thứ này không phải của lão.
Nhưng thỉnh thoảng lão cũng sẽ có hứng thú với một vài món đồ nào đó, đưa ra đề nghị trao đổi.
Ngư Phu Lão Nhân vung tay hào phóng, hầu hết những công pháp, pháp bảo lão lấy ra đều có giá trị vượt xa vật mà những gì tu sĩ khác đưa cho lão.
Có không ít tu sĩ đều muốn mang những vật phẩm không biết rõ để thử một phen. Đương nhiên, cũng có những tu sĩ ngu xuẩn từng có ý nghĩ muốn cướp đồ của lão, nhưng phàm là kẻ dám làm vậy đều chẳng ai sống sót cả.
“Thú vị đấy...”
“Tiếc là mình đã vào biệt viện Hoàn Vũ này rồi, trước khi kết thúc huấn luyện thì không thể rời đi. Nếu không thì có thể đến các nơi xem xem.”
Lý Phàm đọc những tin tức này, không khỏi thầm cảm thấy đáng tiếc.