Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 437 - Chương 437. Người Chết, Đạo Cũng Thành Không (2)

Chương 437. Người chết, đạo cũng thành không (2) Chương 437. Người chết, đạo cũng thành không (2)

“Ngươi ăn nói bậy bạ không sao, nhưng nếu ai đi qua nghe tưởng thật...”

“Đám tiểu tử kia đứa nào cũng có thân thích, góp lại số lượng vô cùng lớn.”

“Ngay cả Quan Hành Tu còn bị cách chức tạm thời, ta thì càng không gánh nổi đâu.”

Kỷ Hoành Đạo mất kiên nhẫn, kết thúc cuộc đối thoại của hai người: “Hai người bớt tranh cãi đi.”

Địa vị của Kỷ Hoành Đạo ở phía trên Hoàng Phủ Tùng, ông ta vừa nói vậy, quả nhiên Hoàng Phủ Tùng ngậm miệng lại.

Kỷ Hoàng Đạo lại quay sang dặn dò Lý Phàm:

“Ngươi cứ ở trong biệt viện chờ trước đã. Bên trong Hoàn Vũ lệnh có một viên tụ hồn châu chuẩn bị cho ngươi. Trong khoảng thời gian này, ngươi không được lười biếng, phải nắm lấy cơ hội mà cảm ngộ.”

“Làm phiền tiền bối.” Lý Phàm lên tiếng cảm tạ.

Kỷ Hoành Đạo vẫy tay, Lý Phàm lại quay về biệt viện quen thuộc lần nữa.

Tuy nhiên, liệu đây có phải là gian phòng hắn cư trú trước kia không thì khó mà biết được.

“Quan Hành Tu.” Lý Phàm nhớ tới lời Hoàng Phủ Tùng nói ban nãy, nảy ra ý nghĩ, vội vàng tìm kiếm thông tin có liên quan tới Quan Hành Tu.

“Chỉ huy sứ Cảnh Vệ viện châu Thiên Vũ...”

“Là một trong những người được đề cử kế nhiệm chức tổng chỉ huy Cảnh Vệ viện tiếp theo.”

Lý Phàm híp hai mặt lạ, bắt đầu thầm nghĩ trong đầu.

Lần ngoài ý muốn này có thể chỉ là bề ngoài mà thôi, nhìn kiểu gì cũng thấy có mùi âm mưu phía sau.

“Cực Hành Tiên Tôn từ chức Tổng chỉ huy Cảnh Vệ viện.”

“Vì vậy, chắc hẳn việc tranh đoạt vị trí này đã đến mức độ gay cấn.”

“Tại thời khắc mấu chốt này, Quan Hành Tu, với tư cách người có khả năng cạnh tranh lớn, thế mà lại để cho một bản án lớn đến vậy xảy ra trong khu vực quản lý của mình, khiến bản thân bị cách chức tạm thời...”

“Xem ra, vì vị trí tổng chỉ huy này mà có vài người đã phát điên rồi.”

“Khoan... không đúng...”

“Loại hãm hãi cấp thấp này liếc mắt là có thể nhìn ra, vì thế cũng có thể tự Quan Hành Tu diễn khổ nhục kế.”

“Tạm thời thoát ly trung tâm vòng xoáy, tránh khói tầm mắt mọi người. Sau đó, y nhân cơ hội không có ai phòng bị, đột nhiên ra tay thủ thắng.”

“Tất nhiên, cũng có khả năng đối thủ của y lợi dụng loại tâm lý này trắng trợn vu oan giá họa.”

“Mặc kệ chân tướng thế nào thì đám người Đạm Đài Thao, những kẻ được gọi là thiên tài, vẫn cứ tùy ý bị nghiền chết mà không hề có lý do, bị biến thành thủ đoạn chính trị để công kích kẻ thù của những kẻ cầm quyền trong Vạn Tiên Minh.”

“Thiên phú cao hơn thì sao?”

“Một khi bỏ mình, mọi thứ đều thành hư ảo.”

Lý Phàm than thầm một tiếng, hắn lấy ra một viên tụ hồn châu màu vàng kim, thành thạo rút lấy một luồng thần hồn.

Trong quá trình Lý Phàm tiếp tục làm quen với thần hồn thì thời gian vẫn yên lặng trôi đi.

Lý Phàm đã có kỳ vật “U Hồn Trâm” giúp đề cao năng lực cảm ứng của thần hồn trên diện rộng, do vậy, xác suất phân biệt thành công của hắn tăng gần gấp đôi, từ một phần ngàn biến thành hai phần ngàn, có thể nói là tiến bộ vượt bậc.

“Đúng là có ích thật, đáng tiếc là trụ cột cơ bản của mình quá kém, nếu muốn đề cao tới đạt tiêu chuẩn thì còn phải tăng cường huấn luyện thêm.”

Lý Phàm đắm chìm tâm thần lẫn thể xác vào quá trình cảm ngộ thần hồn, theo đó, ánh sáng vàng kim toả ra từ tụ hồn châu cũng nhanh chóng giảm bớt.

Bảy ngày sau, khi mười lăm người vốn đã bị loại may mắn được gọi lại đã tập hợp đông đủ tại biệt viện Hoàn Vũ một lần nữa, giai đoạn thứ hai của đợt huấn luyện kín cũng chính thức bắt đầu.

Các học viên khác ít nhiều cũng đã nghe nói đến chuyện đám Đạm Đài Thao thân tử đạo tiêu “ngoài ý muốn” nên ai nấy đều có vẻ mặt suy tư.

Chẳng qua là tất cả mọi người đều hiểu rõ việc này dính líu rất sâu nên không ai nhắc đến trước mặt người khác.

Trong giai đoạn huấn luyện thứ hai, ngoài việc học tập kết cấu trận pháp bên trong “Thiên Huyền Tỏa Linh Trận”, họ còn phải tiếp tục tăng thêm năng lực cảm ứng chính xác ấn ký của hồn khế, yêu cầu phải đạt tới xác suất trăm phần trăm.

Đối với những thành viên dự bị vốn không đạt tiêu chuẩn ngay từ đầu như Lý Phàm, yêu cầu này quả thật khá khó. Cũng may, Kỷ Hoành Đạo cũng đã lường trước được việc này nên đặc biệt “quan tâm” chuẩn bị đặc huấn riêng cho những học viên xếp cuối.

“Ban đầu, các ngươi vốn đã bị loại bỏ nhưng vì một biến cố mà các ngươi lại được quay về đây một lần nữa.”

“Đây là vận mệnh của các ngươi. Tuy rằng thiên phú các ngươi không bằng người khác nhưng mạng của các ngươi tốt hơn những thiên tài kia nhiều.”

“Tính mạng... vốn là thứ quan trọng nhất.”

“Lúc trước, các ngươi bị loại ra chủ yếu vì cảm ứng với ấn ký hồn khế không đạt chuẩn, lãng phí cả viên tụ hồn châu kia, điều này chứng tỏ các ngươi không có sở trường trên phương diện này.”

“Đã như vậy, nếu muốn để các ngươi đạt chuẩn thì cũng chỉ có thể đổi cách khác.” Ký Hoành Đạo nhìn đám người Lý Phàm bằng khuôn mặt không chút biểu cảm, rồi vung tay lên.

Ngay sau đó, đột nhiên có mấy sợi dây xích vàng kim vươn ra từ hư không khắp bốn phương tám hướng, trói chặt lại chân tay của cả đám lại.

Kỷ Hoành Đạo làm ngơ trước vẻ mặt ngạc nhiên của bọn họ, lạnh lùng nói: “Phương pháp này vô cùng nguy hiểm, nếu không kiên trì nổi thì kết quả tốt nhất là biến thành kẻ ngốc không có thần trí, còn xấu hơn nữa thì chỉ có nước thần hình đều bị diệt, vui vẻ chết đi cũng xem như được giải thoát khỏi bể khổ.”

“Trước đây chúng ta không sử dụng phương pháp này là vì nếu dùng với tu sĩ bình thường thì tỷ lệ tử vong quá cao.”

Bình Luận (0)
Comment