Thỉnh thoảng, một chút năng lượng ấm áp quen thuộc chuyển qua, chống lạnh khí lạnh trên trời cao.
Với sự giúp đỡ của năng lượng này, tâm trạng bồn chồn của Lý Phàm cũng dần bình tĩnh lại. Hắn nắm lấy cơ hội hiếm có này, phân tích cảnh ngộ của mình trong Vẫn Tiên cảnh.
“Đối tượng nhập vai lần này có chút đặc thù, là một con chim chui ra từ trong vỏ trứng.”
“Ừm…”
“Hơi mới lạ.”
“Không giống với nhập vai vào tu sĩ, có thể bảo trì suy nghĩ của bản thân, sau khi nhập vai vào dị thú, tâm tư và tính cách của bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng, gần như không thể tự khống chế, chỉ có thể hành động theo bản năng.”
“Không phải do cảm xúc tiêu cực mà là do tính cách của chính nó. Cho nên, đây cũng là lần đầu “Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú”, dù không gặp bất lợi gì, nhưng lại mất hiệu nghiệm.”
“Trừ phi hiện ra bản thể, phát động Lam Viêm chi pháp. Nếu không, chỉ với trạng thái trước mắt này, mình không thể tránh khỏi mà bị ảnh hưởng.”
“Nơi này chắc là Ngự Thú tông ở thời thượng cổ.”
“Tên nhóc dưới chân này có lẽ là môn nhân của Ngự Thú tông. Lúc trước, khi mình ở trong vỏ trứng, năng lượng ôn hòa giúp mình duy trì sinh mệnh để phá vỏ đi ra, đúng là do nó phóng thích ra.”
“Thủ đoạn của ngự thú của Ngự Thú tông sao? Vừa giúp dị thú lớn lên…”
“Vừa có thể tăng cường ràng buộc giữa hai bên.” Thử cảm nhận một phen, Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Đừng thấy Lý Phàm tức giận vì bản tính mà trêu đùa cậu nhóc. Trên thực tế, đối với quái điểu mà hắn nhập vai vào cậu nhóc là tồn tại như cha mẹ. Tự mình thể nghiệm, Lý Phàm hiểu rõ cơn giận của quái điểu từ đâu mà tới.
Ngoại trừ bản thân muốn ăn mà không được ra, phần nhiều là do thỉnh thoảng nội tâm của hắn lại có sự ỷ lại vào nhân loại nên gây ra xung đột với ý chí được truyền thừa trong huyết mạch.
Bản năng nói cho quái điểu, không nên thân cận với nhân loại như vậy. Tuy nhiên, quái điểu lại không thể khống chế tình cảm xuất hiện trong lòng nên mới tức giận như thế.
“Ngự Thú tông, quả nhiên có bản lãnh.”
“Không biết còn có hiệu quả nào khác nữa hay không?”
Lý Phàm vừa nghĩ vừa ghé vào đỉnh đầu cậu nhóc, nhìn xuống phía dưới.
Thị lực của quái điểu hơn xa nhân loại, cho dù ở trên cả mây, nó vẫn có thể xem rõ ràng những thứ dưới mặt đất.
Trong dãy núi liên miên, có rất nhiều linh điền theo kiểu bậc thang.
Một vài tu sĩ chỉ huy dị thú đầu trâu mặt ngựa đang làm ruộng. Trên đỉnh núi cách đó không xa, có rất nhiều tòa kiến trúc.
Ở nơi xa hơn, còn có một tòa tháp cao. Hắn ẩn ẩn cảm thấy có khí tức quen thuộc lẫn sợ hãi truyền đến từ ngọn tháp.
“Cách phía trước không xa là linh điền thuộc tính hỏa.”
“Mọi người nói mi là hậu duệ của thần điểu, thiên tính là chúc hỏa. Những cái xích tinh diệp, huyền hoả quả đó, nhớ ăn nhiều một chút, tuyệt đối có lợi với cơ thể.”
Cậu nhóc vui cười, dặn.
“Đúng lúc, gần đây, không biết tại sao các sư huynh đều rất vội vã, ta đưa mi đi ăn lén một chút, hẳn là không có vấn đề gì.”
Phi hành một lúc lâu, Lý Phàm mới sinh nên cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Ngươi nói sao thì vậy đi…”
Hắn dùng móng vuốt đã hơi cứng cáp,gãi nhẹ tóc cậu nhóc, ý bảo nó lại truyền chút năng lượng qua đây.
Lý Phàm ngáp một cái, định ngủ tiếp. Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm vang trời làm cho Lý Phàm bừng tỉnh.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có một bóng người màu lam đứng trên một con thú mặt người thân hổ, từ xa đi đến.
Nó gào thét bay qua đỉnh đầu Lý Phàm, trong chốc lát đã đi xa, không biết đi đâu.
Cuồng phong ập đến làm con hạc đầu đỏ mà cậu nhóc đang ngồi hơi chao đảo.
Tuy nhiên, cậu nhóc không nhưng không tức giận mà ngược lại còn hưng phấn hô to:
“Mau nhìn kìa, đó là Lục Nhai sư huynh! Con linh thú mặt người thân hổ dưới chân huynh ấy, nghe nói là hậu duệ thần thú, đặc biệt lợi hại! Sinh ra chưa được mười năm là đã có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ!”
“Lục Nhai? Cái tên này nghe hơi quen.”
Hóa thân thành một con chim khiến cho khả năng tư duy của Lý Phàm bị giảm sút trầm trọng, hắn cảm giác mình đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Suy nghĩ hồi lâu, nhưng có làm thế nào thì hắn cũng không nhớ ra được.
Tức giận, hắn lại bắt đầu không ngừng dùng móng vuốt cào cào tóc cậu nhóc, thấy nó không phản ứng, Lý Phàm lại hung hăng dùng mỏ dài mổ một cái.
“Ai ui! Đau!” Theo bóng hình của Lục Nhai xa dần, cuối cùng, cậu nhóc cũng thu hồi lại tầm mắt.
Nhưng nó lại nghĩ lầm là Lý Phàm giục nó đi tìm đồ ăn nên vội vàng trấn an: “Được rồi được rồi, biết ngươi đói bụng, giờ đi tìm nè.”
“Tiểu Hồng, đi!” Cậu nhóc vỗ vỗ cánh của con hạc đầu đỏ dưới chân.
Tiên hạc phẩy phẩy cánh, thân hình đang đứng yên lại bay nhanh, không ngừng xuyên qua các đám mây.
Trong tiếng gió gào thét, Lý Phàm thoáng nghe thấy cậu nhóc tự thì thào tiếc nuối: “Lục Nhai sư huynh vừa đẹp trai vừa tốt bụng, thực lực hiện giờ cũng mạnh như vậy, thật sự là rất hoàn hảo. Nếu mọi người trong Ninh Viễn thành biết được thì nhất định sẽ rất vui. Đáng tiếc, không biết tại sao sư huynh lại đột nhiên có địch ý lớn như vậy với Bạch tiên sinh, không chỉ không cho ta trở về mà ngay cả thư truyền tin cũng không cho ta phát…”
Cậu nhóc cau mày, nét mặt đầy vẻ phiền não không hợp với tuổi. Mà thân thể của Lý Phàm cũng đột ngột cứng lại. Ninh Viễn thành, Bạch tiên sinh. Hai từ này nháy mắt đã hồi phục lại trí nhớ ở sâu trong đầu hắn.