Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472. Giải Ly Điệp Phá Trận

Chương 472. Giải Ly Điệp phá trận Chương 472. Giải Ly Điệp phá trận

Lần này, hắn có khởi điểm quá thấp, chỉ là một con chim non vừa mới nở, chẳng làm được gì, chỉ có thể ăn ăn uống uống suốt ngày.

Hơn hai tháng, có lớn nhanh đến thế nào thì thực lực cũng có hạn, đến được Trúc Cơ kỳ đã là cực hạn rồi. Ở tu tiên giới thời thượng cổ, tu vi này chỉ có thể bị xem là mạt hạng, cho dù có muốn làm gì thì cũng chẳng đủ sức.

“Chẳng lẽ mình phải hiện ra bản thể để tự do hành động?”

“Hay là…”

Không còn mơ mơ hồ hồ như khi phụ thân vào Huyền Điểu, lúc này, Lý Phàm nhanh chóng nhớ tới việc Diệp Phi Bằng sở hữu tinh huyết của Côn Bằng, y tu luyện “Tạo Hoá Hồng Lô Công”để tôi luyện và kích hoạt tinh huyết Côn Bằng.

“Có lẽ pháp môn điều động mật tàng trong cơ thể như Tạo Hoá Hồng Lô Công này có hiệu quả đối với cơ thể của dị thú cũng nên.”

“Có thể thử nghiệm một phen.”

“Ừm…”

“Cũng không gấp lắm, chờ lần sau mình trở vào xem có biến hóa nào không đã.”

Cũng vì tại Ninh Viễn thành lẫn Ngự Thú tông đều có tung tích của Bạch tiên sinh nên Lý Phàm suy đoán rằng mình cần phải hoàn thành nhiệm vụ nào đó ở Ngự Thú tông này giống như khi ở Ninh Viễn thành thì mới có thể thoát khỏi vòng luân hồi.

Còn việc đúng hay không thì không cần để tâm, lần sau trở vào sẽ biết được kết quả. Hắn cảm ứng thời điểm có thể quay lại, khoảng nửa năm sau là đến. Tới lúc đó, có lẽ hắn đã hoàn thành việc ở châu Thiên Vũ, đi đến châu Thiên Vận rồi.

“Tuy nhiên, có khả năng Kỷ Hoành Đạo sẽ không dễ dàng để mình rời đi như vậy.”

“Theo kế hoạch ban đầu, sau khi hoàn thành huấn luyện thành viên đến từ mỗi châu sẽ trở về cố hương để phụ trách việc thiết lập “Thiên Huyền Tỏa Linh trận”.”

“Nhưng hiện giờ, biển Tùng Vân đã biến mất, không biết bọn họ sẽ bố trí mình thế nào đây.”

“Trước khi rời khỏi châu Thiên Vũ, mình vẫn còn một chuyện phải làm.”

Lý Phàm rời khỏi mật thất bế quan, đi đến căn phòng có Thiên Huyền Kính để tìm kiếm những tư liệu liên quan đến treo thưởng của Cực Thành tiên tôn.

Cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác rất quý báu, ai cũng không nỡ bỏ lỡ.

Trong khoảng thời gian này, thiên tài địa bảo kéo dài tuổi thọ vốn đã vô cùng hiếm hoi, nay giá thành lại tăng vọt, có cầu nhưng không có cung, thường phải dùng công pháp cao cấp hoặc bảo vật đặc biệt mới có thể đổi được.

Có tin đồn, có một tu sĩ phát hiện được “trường sinh quả”trong di tích. Loại quả này được cho là do các tu tiên giả thời thượng cổ dùng trường sinh chủng luyện chết nên, có thể kéo dài năm trăm năm tuổi thọ.

Trước kia, nó chỉ được nhắc qua loa trong các sách cổ, không ngờ ngày nay loại quả này lại có thể được tìm thấy.

Vì tránh đêm dài lắm mộng, vị tu sĩ may mắn này đã hiến trường sinh quả cho Cực Thành tiên tôn.

Sau đó, y luôn trốn trong không gian Thiên Huyền Kính, không nguyện ý ra ngoài. Chỉ chờ đến thời điểm sẽ hoán đổi cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác.

“Hoá sinh thọ quả của mình cũng kéo dài được 300 năm tuổi thọ, không biết có thể được liệt vào ba vị trí đầu hay không.”

“Mình vốn vô cùng tự tin, nhưng Huyền Hoàng giới có lịch sử dài lâu, có quá nhiều báu vật được tàng trữ, trước phần thưởng hậu hĩnh như thế này, bảo vật quý hiếm hơn thọ quả xuất hiện cũng là chuyện thường tình.”

“Chờ khi công bố kết quả, nếu kiếp này không đạt được thì mình cũng có thể tìm hiểu lai lịch của ba bảo vật xếp đầu để kiếp sau mưu tính đoạt trước.”

“Nhưng vẫn cần phải chuẩn bị trước mới được.”

Phân thân trước đó đã bị chôn vùi dưới tay Mặc Sát cùng với toàn bộ biển Tùng Vân. Chuyện treo thưởng của Cực Thành tiên tôn thu hút quá nhiều ánh mắt, chủ động nhảy ra ánh sáng không phải là đạo xử thế của Lý Phàm.

Để bảo đảm an toàn, Lý Phàm quyết định lại luyện thêm một phân thân để đi nhận thưởng. Dù sao, phân thân biết được công pháp gì thì bản tôn cũng sẽ nắm bắt được công pháp đó.

“Do Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết, tu vi của phân thân sẽ thấp hơn bản tôn một cảnh giới nhỏ.”

“Muốn hiểu rõ về lai lịch của thọ quả, phân thân ít nhất cũng phải có cảnh giới Kim Đan thì mới có thể vào Vẫn Tiên cảnh. Có nghĩa là mình cần phải nhanh chóng tu luyện đến Kim Đan trung kỳ.”

“Nếu chỉ dựa vào bản thân tự tu luyện thì quá gấp. Hạt giống mới vẫn chưa trồng xuống, đành hi vọng rằng Tiêu Hằng có thể hồi báo nhiều tu vi hơn chút đỉnh vậy.”

“Bọn Tô tiểu muội biến mất trong di tích Triều Nguyên tông đã khá lâu rồi. Tuy là có vẻ như bọn họ đã biến mất khỏi thế giới này, một chút tu vi hồi báo cho mình cũng không có. Thế nhưng, dựa vào liên hệ mơ hồ đến từ Toạ Sơn Quyết, mình vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba vẫn còn sống. Khi thoát ra ngoài, có lẽ bọn họ sẽ mang lại cho mình một bất ngờ lớn cũng không chừng.”

Không đem tất cả hi vọng gửi gắm trên thân kẻ khác, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Lý Phàm bắt đầu tu luyện.

Thời gian như thoi đưa, kỳ khảo hạch cuối cùng về Thiên Huyền Toả Linh Trận đã kết thúc. Mọi người lần nữa tề tựu một nơi, ai nấy đều không tránh khỏi có chút hồi hộp.

Kỷ Hoành Đạo mỉm cười, không gấp gáp tuyên bố thành tích mà lại giới thiệu về phần thưởng dành cho học viên có kết quả tốt.

Ông ta lấy ra một khay tròn bằng ngọc, rồi nói: “Đây chính là món đồ nhỏ khiến ta cũng có phần thèm muốn.”

Bình Luận (0)
Comment