Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 497 - Chương 497. Bia Đá Đen Hộ Pháp

Chương 497. Bia đá đen hộ pháp Chương 497. Bia đá đen hộ pháp

Lý Phàm tinh mắt vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của kiến trúc hình lập phương bằng kim loại nằm nghiêng mang tính biểu tượng của Sách Trận đường ở một vùng nào đó.

Không lâu sau, một bóng đen bao trùm trên đầu họ.

Tia sáng đưa mấy người Lý Phàm lao thẳng vào trong.

Nháy mắt, Lý Phàm, từ hình dạng ánh sáng, biến lại thành hình người.

Sau khi đặt chân lại xuống mặt đất, Lý Phàm nhìn về phía trước, chỉ thấy có một bia đá màu đen sừng sững cách đó không xa.

Chỉ có một con đường rộng rãi dẫn thẳng đến bia đá.

Hai bên đường, đến cả một cành cây ngọn cỏ hay vật trang trí cũng không có.

So với lục địa trôi nổi lúc trước mà hắn nhìn thấy, nơi đây càng gọn gàng, xơ xác và tiêu điều hơn.

Hắc y tu sĩ im lặng không nói gì, dẫn đầu đi trên con đường nọ.

Cả con đường dường như được làm từ một loại đá màu xanh biếc nào đó, khi đi trên đó, Lý Phàm kinh ngạc nhận ra linh khí trong cơ thể bỗng dưng bặt vô âm tín như thể đã mất đi linh nghiệm.

Hắn có cố gắng đến đâu cũng không thể điều động được dù chỉ là một tia linh khí trong người.

Bởi vậy, ở trên con đường này, phân thân có tu vi Kim Đan sơ kỳ lúc này hoá ra chẳng khác gì người phàm cả.

0

Hiển nhiên, Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt cũng phát hiện ra điều này.

Ba người kinh hãi nhìn nhau nhưng không dám thảo luận nhiều, chỉ vội vàng đi theo hắc y tu sĩ đã đi xa ở phía trước.

Tấm bia đá màu đen cao lớn trông có vẻ không xa, chỉ ở ngay cuối con đường.

Thế nhưng, khi mấy người Lý Phàm chầm chậm bước từng bước trên đường, hoàn toàn chỉ dựa vào sức lực của thân xác thì con đường này lại trở nên dài vô cùng, đi mãi không hết.

Trong cảm nhận của Lý Phàm, bọn họ gần như đã mất nửa ngày trời mới có thể đến nơi trong tình trạng sức cùng lực kiệt.

Mà trong quá trình này, bọn họ đã gặp những tu sĩ đi ra từ tấm bia đá màu đen.

Đám người đó lại như thể không bị ảnh hưởng, vẫn có thể phi hành trên con đường thẳng tắp.

“Chắc hẳn là có giới hạn với người ngoài, còn người trong Hộ Pháp đường thì hình như có bí pháp nào đó có thể giúp linh khí trong cơ thể vận hành bình thường.” Lý Phàm thầm nghĩ bụng.

Khi đến dưới chân tấm bia đá màu đen, Lý Phàm mới cảm nhận sâu sắc được sự cao lớn của nó.

Đỉnh bia cao chót vót đã vượt quá tầm nhìn, cả tấm bia màu đen tuyền như càng khiến cho cảm giác áp bách thêm nặng nề hơn

Điều làm cho Lý Phàm cảm thấy kỳ lạ là cả tấm bia này trông như một thể thống nhất, không có bất kỳ lối ra vào nào.

Lúc này, tu sĩ áo đen dẫn bọn họ đến đây mở miệng nói:

“Được rồi, chính là ở đây, lấy “Cận Pháp ngọc bài”của các ngươi ra đi.”

Ba người Lý Phàm nghe vậy, lần lượt lấy tấm ngọc bài tinh xảo đó ra.

Những tia sáng đủ màu sắc trên ngọc bài chiếu lên tấm bia đá màu đen, khiến màu đen tuyền trên mặt tấm bia cũng trở nên đầy màu sắc.

Vầng hào quang lan tỏa, tấm bia đá rắn chắc dường như tan vào trong màu sắc sặc sỡ này.

Một thông đạo bảy màu xuất hiện trên tấm bia.

“Các ngươi đi vào đi, ta không có “Cận Pháp ngọc bài”, không thể đi vào Hộ Pháp đường.”

Tu sĩ áo đen nói.

“Ta sẽ ở đây chờ các ngươi ra.”

“Diễn Pháp Giác cần được sử dụng theo thứ tự, không biết ai trong số ba người các ngươi lên trước.”

“Tóm lại, sau khi kết thúc diễn pháp, chúng ta sẽ tập hợp ở đây.”

Hắc y tu sĩ nói ngắn gọn.

Thấy thông đạo trước mắt đã thành hình, Hàn Dịch chỉ khẽ gật đầu đáp lại một câu, sau đó vội vội vàng vàng xông vào trong.

“Tiền bối vất vả rồi.” Còn Lý Phàm thì hành lễ với tu sĩ áo đen nọ rồi mới thong dong bước vào trong.

Tây Môn Nguyệt cũng học theo Lý Phàm, là người cuối cùng bước vào trong tấm bia đá màu đen.

Tu sĩ áo đen nhìn ánh sáng rực rỡ sắc màu trên tấm bia dần bị màu đen che lấp rồi dần trở nên giống như một pho tượng đá, không hề nhúc nhích mẩy may, đứng yên trước tấm bia đá đen.

...

“Người xin được sử dụng Diễn Pháp Giác, Tiêu Phàm.”

“Mã số: 17. Cấp quyền hạn: Nguyên Anh.”

“Vui lòng kiên nhẫn chờ đợi ở đây. Thời gian chờ đợi ước tính là bảy ngày sáu canh giờ.”

Khi Lý Phàm nhận ra trước mắt mình dần có ánh sáng trở lại, một giọng nói lười biếng truyền đến bên tai của hắn.

Hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy phía trước mặt là một không gian bị phong bế.

Không gian không được tính là rộng rãi, bài trí cũng khá đơn giản.

Chỉ có một bộ bàn ghế, vài chậu hoa và một giá sách.

Bức tường phía trước đang hiển thị thông tin đăng ký của Lý Phàm và thời gian đến ngược.

Không thấy bóng dáng của Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt đâu, Lý Phàm đoán là mỗi một thành viên đăng ký đều sẽ chờ đợi trong một không gian riêng biệt.

Trong không gian này, linh khí trong cơ thể vẫn im lìm bất động, hắn không thể tu luyện.

Thời gian bảy ngày, nói dài cũng không dài.

Không có việc gì để làm, Lý Phàm bèn đi đến trước giá sách, xem thử sách được bày trên đó.

Không giống như ngọc giản có thể dùng thần thức để xem, những cuốn sách này lại gần như hoàn toàn được làm bằng giấy, cần phải dùng tay lật để đọc.

Nhưng dù sao Lý Phàm vốn xuất thân là thư sinh, đọc sách cũng không phải là chuyện gì khó với hắn.

Hắn lấy ra vài quyển sách, ngồi xuống từ từ đọc.

“Những điều cần biết khi sử dụng Diễn Pháp Giác”, “Diễn Pháp Thập Luận”, “Người và vật – Luận về sự khác biệt giữa Diễn Pháp Giác diễn pháp và tu sĩ diễn pháp”.

...

Bình Luận (0)
Comment