Cho dù Vạn Tiên Minh có đưa ra một thông cáo giải thích một cách hiếm thấy: cột sát do Thiên Huyền Tỏa Linh trận chiếu ra chỉ có thể khóa chặt được tu sĩ có cảnh giới dưới Hợp Đạo, đồng thời, nếu có là tu sĩ Hợp Đạo thì cũng không thể nào thoát ra được trong một khoảng thời gian ngắn, thì trong mắt mọi người, việc Toả Linh Trận này chỉ có hiệu quả giới hạn còn tốt hơn so với hoàn toàn bị động chờ chết, không có biện pháp phòng tránh.
Hơn nữa, trận pháp mà, còn có thể sửa đổi và nâng cấp để nó đạt đến hiệu quả tốt hơn. Hiện giờ nó không thể đối phó tu sĩ Hợp Đạo, nhưng nếu tiếp tục được cải tiến, biết đâu được trong tương lai nó sẽ thành công thì sao?
Nói chung, vì sự tồn tại của tên gián điệp mà tu sĩ Vạn Tiên Minh đặt biệt danh “Thiên Diện ma tôn” này mà thái độ của mọi người về việc phổ biến Thiên Huyền Tỏa Linh trận đã có chuyển biến rõ rệt.
Lúc đầu phản đối, sau lại ngầm đồng ý, giờ đây đã trở thành hi vọng và ủng hộ.
Phổ biến Thiên Huyền Toả Linh Trận đã thành đại cục, giới cầm quyền kiên quyết thực hiện, quần chúng thì hoan nghênh mong chờ. Tuy rằng vẫn còn có một vài lời phản đối nhưng chưa kịp gây được sự chú ý thì chúng đã bị làn sóng ủng hộ cuồn cuộn kia đè bẹp.
Cùng lúc, rất nhiều tu sĩ bất mãn với Diễn Võ đường vì không có biện pháp đối phó với Thiên Diện ma tôn. Một số tu sĩ cho rằng, Diễn Võ đường đã không thể thích ứng được cuộc chiến ngày càng kịch liệt với Ngũ Lão hội, chi bằng Vạn Tiên Minh nên học theo Thủ Vệ viện ở trung ương, thành lập một tổ chức vũ lực hoàn toàn mới để đảm nhận nhiệm vụ giữ an toàn cho lãnh thổ Vạn Tiên Minh.
Chủ ý này nhận được khá nhiều lời tán đồng.
Giới lãnh đạo của Vạn Tiên Minh cũng tuyên bố sẽ cẩn thận xem xét và tôn trọng ý kiến của những tu sĩ này, sự việc liên quan đang được thảo luận, cụ thể tiến hành như thế nào sẽ thông báo sau.
Vạn Tiên Minh hiếm khi tích cực đáp ứng như vậy khiến cho các tu sĩ cực kì phấn khởi, cảm thấy chuyển biến này là khởi đầu cho những ngày tháng tốt đẹp sau này.
Riêng những tu sĩ thật sự phát giác được nguy cơ tiềm ẩn bên trong như Lý Phàm chẳng hạn, tất cả chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù sự phòng bị trong thâm tâm đã lên đến đỉnh điểm.
“Thật là một nước cờ tuyệt diệu.”
“Sự xuất hiện của Thiên Diện ma tôn không những giúp đẩy nhanh quá trình phổ biến Thiên Huyền Tỏa Linh trận mà sau khi hoàn thành toàn, bộ trận pháp này cũng sẽ phát huy được tác dụng tuyệt vời.”
“Gián điệp cũng có ngày bị bắt sạch.”
“Nhưng Thiên Diện ma tôn giảo hoạt đến thế, có bắt thế nào cũng không bắt được mà, đúng chứ?”
Thiên Diện ma tôn có thật sự tồn tại hay không?
Thật ra, vấn đề này không quan trọng.
Khi Vạn Tiên Minh và các tu sĩ đều đã đưa ra kết luận thì bất kể trước đây gã như thế nào, kể từ nay về sau, gã chính là âm linh lượn lờ trong lãnh địa của Vạn Tiên Minh, chuyên tìm con mồi để nhai nuốt, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Mỗi một người đều có thể là tên Thiên Diện ma tôn tội ác tày trời kia.
Suy cho cùng, quyền giải thích về thân phận của gã nằm trong tay Vạn Tiên Minh - kẻ sở hữu Thiên Huyền Tỏa Linh trận, đây mới chính là điều quan trọng nhất.
Lý Phàm cơ hồ đã có thể thấy trước, sau khi Tỏa Linh trận được phổ biến toàn diện, tu sĩ Vạn Tiên Minh sẽ phải đón nhận một hoàn cảnh tu hành hiểm ác hơn trước rất nhiều.
“Một khi thật sự đến nước đó, cục diện có thể nói là hoàn toàn bị sụp đổ. Một tu sĩ Kim Đan nhỏ nhoi như mình e là khó lòng bo bo giữ mình được nữa. Có lẽ khi đó, mình cũng sẽ phải kích hoạt “Hoàn Chân” sớm mà thôi…”
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, muốn phổ biến Tỏa Linh trận thì chí ít cũng phải tốn hơn mười năm. Đối với Lý Phàm, có lo lắng nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là điều thừa thải mà thôi, chỉ cần đi bước nào tính bước nấy là được.
Lý Phàm dằn xuống tạp niệm trong lòng, bắt đầu thực hiện nghi thức tiến vào Vẫn Tiên cảnh.
“Phúc Sinh Huyền Hoàng tiên tôn!”
Khung cảnh mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Tiếng gió rít không ngừng vang vọng bên tai.
Lý Phàm dường như đang bay cao trên không trung, khắp xung quanh đều là khi lạnh thấu xương khiến cả người hắn liên tục run rẩy.
“Hả? Lần này khác hẳn so với lúc ở Ninh Viễn thành, không cần bắt đầu lại từ trong vỏ trứng sao?” Sau khi ý thức của bản thân khôi phục lại, Lý Phàm bèn lấy làm kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, hắn nhớ lại tình tiết còn dang dở trong lần tiến vào trước: Tiểu nam hài Hứa Khắc đang ôm chặt cổ của chim Thanh Loan, còn Lý Phàm thì lại đang treo lủng lẳng trên cổ của nó, còn chim Thanh Loan thì đang bay nhanh theo phương hướng được tiểu nam hài chỉ dẫn.
Đây chính là tình cảnh khi hắn phải rời khỏi Vẫn Tiên cảnh lần trước vì đã hết thời gian quy định.
Vậy là lần này là “kịch bản” nối tiếp ư?
Lý Phàm cảm thấy chuyện này khá kỳ diệu.
Tuy rằng vòng lặp vô tận có thể mang lại cơ hội thăm dò cơ duyên nhưng chính Lý Phàm cũng chẳng ưa thích gì chuyện phải trải qua một đoạn thời không liên tục như thế, có thể xem như có được có mất mà thôi.
Lý Phàm hóa thân thành Huyền điểu, năng lực tư duy của hắn cũng bị hạn chế đi rất nhiều.
Dứt khoát không thèm nghĩ nhiều nữa, hắn bám chạt lấy tóc của Hứa Khắc, bắt đầu ngẫm về thần thông mà bản thân đã lĩnh ngộ lần trước: