Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 511 - Chương 511. Đế Tam Mạc Toàn Tri (2)

Chương 511. Đế Tam Mạc toàn tri (2) Chương 511. Đế Tam Mạc toàn tri (2)

“Tuy rằng y dùng vũ lực để ép buộc, nhưng cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu.”

Nét mặt của Lục Nhai hiện lên sự bất ngờ: “Tiền bối, người đã nhìn thấy được gì?”

Lão già râu trắng không trả lời, chỉ cười mà hỏi ngược lại: “Lục Nhai, ngươi tin vào lời Bạch tiên sinh nói không?”

Lúc này, Lục Nhai cũng trở nên trầm ngâm.

Lão già râu trắng lắc lắc đầu: “Con người ai cũng có lúc phạm phải sai lầm. Đôi lúc, nếu người ta thẳng thắn nhận sai thì đó cũng không phải là điều mất mặt.”

Lục Nhai lại nói thẳng: “Ta chỉ tin vào ánh mắt của mình.”

“Có nhiều lúc, điều ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.” Lão giả mày trắng thở dài.

Tuy vậy, lão hình như cũng biết tính tình của Lục Nhai, một kẻ rất khó bị thuyết phục.

Thế nên, lão cũng không tiếp tục vấn đề này, quay qua nói: “Đại kiếp sắp đến, Ngự Thú tông chúng ta e là khó thể nào tránh được.”

“May mà ta đã nhìn thấy được một đường sống giữa làn khói bụi điêu tàn.”

“Đường sống đó có liên quan đến nhiệm vụ của Bạch tiên sinh, cũng có quan hệ tới vị tiểu bằng hữu này.”

Lão già râu trắng đưa mắt về phía Hứa Khắc, kẻ lúc này vẫn còn đang ngơ ngác đứng bất động.

“Nó?” Lục Nhai quay đầu nhìn Hứa Khắc với vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Trừ nó ra thì còn ai ở đây nữa.” Lão già râu trắng khẽ gật đầu.

Lục Nhai nhún vai: “Mặc dù tiền bối được mệnh danh là trí tuệ chi thú “Đế Tam Mạc” trên trời dưới đất không gì không biết, nhưng nếu người nói hi vọng duy nhất của Ngự Thú tông lại nằm trên vai tiểu tử này thì…”

“Thật sự cũng quá lạ lùng rồi.”

“Dù sao thì ta cũng không thể tin nổi.”

Để Tam Mạc không tranh cãi với y mà chỉ cười, bảo: “Con sông mệnh số, ai dám nói là có thể biết được tận tường? Cái gì mà “không gì không biết” cơ chứ, chỉ là do người đời hiểu sai về ta mà thôi.”

“Nhưng…”

Đế Tam Mạc dừng một nhịp rồi nói tiếp: “Ngày hôm nay, tiểu tử này xông vào đây, vậy mà lại có một mối liên hệ mơ hồ với Bạch tiên sinh.”

“Điều này lại càng làm ta tin vào dự đoán của mình.”

“Suy cho cùng, ta cũng chỉ tin vào ánh mắt của mình mà thôi.”

Nụ cười trên mặt Đế Tam Mạc đột nhiên biến mất, vẻ mặt của lão trở nên vô cùng nghiêm túc.

Thấy vậy, Lục Nhai cũng đành phải khẽ gật đầu.

“Dù sao thì cách Bạch tiên sinh…”

“Cách nhiệm vụ của y vẫn còn một khoảng thời gian, cũng đủ để cho tiểu tử này phát triển rồi.”

“Thế nhưng, bọn gây rối trong tông môn phải xử lý thế nào?”

“Thật sự mặc kệ hay sao?”

“Ngự Thú tông chúng ta chẳng phải vẫn chưa bị diệt hay sao, vậy mà bây giờ như thế nào?”

Lục Nhai chau mày, giọng nói có vẻ không vui.

“Muốn đi thì cứ cho đi.” Phía đối diện, Đế Tam Mạc lại tỏ vẻ không chút tức giận.

“Đại kiếp giáng xuống, bảo vệ thêm một đệ tử đồng nghĩa với việc phải phí thêm vài phần công phu.”

“Nhân cơ hội này đào thải một lần, ngược lại cũng là chuyện tốt.”

Lời đối thoại của hai người trong ngôi nhà nhỏ truyền vào tai Hứa Khắc có vẻ đã tạo ra rung động to lớn đến tâm hồn còn non trẻ của nó.

Nó mở to đôi mắt, khẽ há miệng tính nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Về phần Lý Phàm, tuy hắn không đến mức bị sự lãnh đạm vô tình, xem đệ tử tông môn như con kiến hôi của Đế Tam Mạc làm cho chấn kinh, nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất lực là khí tức nhàn nhạt truyền đến từ người lão già kia khiến cho linh hồn của Huyền điểu phải run rẩy sợ hãi.

Dưới sự đè nén đến từ uy áp của sinh vật cấp cao hơn, tư duy của Huyền điểu gần như bị đóng băng ngay lập tức, còn cơ thể thì lại không ngừng run rẩy theo bản năng, không thể làm ra bất kỳ động tác nào khác.

Từ ký ức được truyền thừa từ huyết mạch của Huyền điểu, Lý Phàm cũng đã biết được vị trí tuệ chi thú trước mắt này có địa vị tôn quý đến thế nào trong giới dị thú.

Vào thời đại hoang cổ, khi toàn bộ các chủng tộc dị thú vẫn còn chưa lớn mạnh, Đế Tam Mạc đã trở thành tiên tri của cả chủng tộc, bằng trí tuệ siêu việt, lão đã dẫn dắt tộc dị thú phát triển lớn mạnh.

Lão hành sự rất khác người, tuy là dị thú nhưng lại thích biến thân thành hình dáng con người.

Hơn nữa, trái ngược với những dị thú khác luôn bài xích con người, lão lại dành ra hàng trăm năm để thăm thú thế giới loài người và quen biết, kết giao được với rất nhiều bằng hữu.

Lão còn kêu gọi chúng dị thú nên học hỏi tính đoàn kết, phụng hiến của loài người.

Thậm chí, sau khi nghiên cứu rất nhiều công pháp của loài người, lão đã tiến hành cải tiến công pháp cho từng giống loài, nâng cao tốc độ tu luyện của các dị thú.

Thế nên, tộc dị thú có thể phát triển từ một quần thể nhỏ nơi hẻo lánh đến trình độ trải rộng khắp thiên hạ, không thể không kể đến công lao to lớn của vị Đế Tam Mạc này.

Tuy vậy, đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.

Điều kỳ lạ là dung mạo của vị Đế Tam Mạc trước mặt này không ngờ lại trông giống y như đúc người mà tổ tiên tộc Huyền điểu từng nhìn thấy.

Huyền điểu sinh sôi nảy nở đã nhiều đời, nhưng từ đầu tới cuối, Đế Tam Mạc vẫn chính là Đế Tam Mạc.

Trí tuệ chi thú cũng chính là trường sinh thú.

Vì sống đủ lâu, hiểu biết đủ nhiều nên lão mới có được trí tuệ mà người thường khó lòng sánh kịp.

Chỉ có điều, từ rất lâu trước kia, Đế Tam Mạc dường như đã rất ít khi xuất hiện rồi, mai danh ẩn tích, không rõ ở chốn nào.

Bình Luận (0)
Comment