“Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng cũng không phải là chuyện gì khó.”
“Đương nhiên, loại chuyện này đều là do những người có kinh nghiệm như bọn ta xuất mã, không thể trông mong vào những người trẻ tuổi như các ngươi được.”
“Nhiệm vụ của các ngươi, chính là phối hợp xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận, phong kính mê vực lại là được.”
Lý Phàm khẽ gật đầu.
Song Tiết Mạc vẫn thấy hơi khó hiểu: “Hoàng Phủ tiền bối, nếu như mê vực có thể di chuyển được, vậy tại sao không chuyển Vực Thẳm Gào Thét kia đi, mà lại phải tốn nhiều công sức để trấn áp như vậy?”
Hoàng Phủ Tùng lại chỉ mỉm cười: “Đúng thế, tại sao vậy nhỉ?”
Tiết Mạc nhất thời không nói nên lời, không biết phải trả lời thế nào.
Ông ta liếc nhìn Tiết Mạc một cái thật sâu, chầm chậm nói: “Ai biết được sau khi di chuyển nó đi, liệu có xuất hiện thứ gì đó càng đáng sợ hơn không cơ chứ? Chẳng bằng cứ trấn áp cho xong. Ít nhất thì hiện giờ vẫn còn nằm trong giai đoạn có thể đối phó.”
“Chờ đến khi Thiên Huyền Kính...”
Trong đúng khoảnh khắc lời nói của Hoàng Phủ Tùng đột ngột dừng lại, một cảm giác rợn tóc gáy bỗng xuất hiện trong lòng Lý Phàm.
Cả người lạnh ngắt, như thể có gì đó đang đi qua đi lại.
Trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ biến mất.
Sắc mặt của Tiết Mạc trở nên trắng bệch, mà vẻ mặt của Hoàng Phủ Tùng tuy rằng trông vẫn như bình thường, nhưng sự sợ hãi lóe lên trong mắt ông ta, lại không thể thoát khỏi ánh mắt của Lý Phàm.
Cắn nuốt.
Lý Phàm mở màn hình Hoàn Chân ra, chỉ thấy tuổi sinh lý của mình đang là 49, trong một thời gian ngắn đã biến thành 50.
Cũng may độ tuổi tâm lý không hề thay đổi, nên hắn cũng không thấy sợ hãi.
Nhưng điều này lại không thể để lộ ra ngoài, Lý Phàm cũng giả bộ rất khẩn trương, hỏi: “Có phải chúng ra đã tiến vào bên trong sương trắng phệ nguyên rồi không?”
Sau đó hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Quả nhiên là cả một khoảng trắng bao la bát ngát, không nhìn thấy gì cả.
Hoàng Phủ Tùng gật đầu: “Vị trí của Vực Thẳm Gào Thét cách biên giới sương trắng không xa lắm. Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
“Cách mê vực càng gần, năng lực cắn nuốt thọ nguyên của sương trắng phệ nguyên lại càng mạnh.”
“Ở bên trong ‘ thuyền Độ Trần’ này còn tốt. Nếu như không có gì bảo vệ, một mình lẻn vào trong mê vực, dù có cả nghìn năm thọ nguyên cũng không đủ dùng.”
“Các ngươi phải nhớ kỹ, ở trong mê vực này, nhất định phải mang theo ‘Hắc Tử Phù’ bên người.”
“Nếu không với tu vi Kim Đan nho nhỏ của các ngươi, e rằng chỉ một nén nhang sau đã biến thành một bộ xương trắng rồi.”
Hoàng Phủ Tùng nghiêm túc dặn dò, sau đó lại nhớ đến điều gì, bổ sung thêm: “À, món đồ này chờ đến lúc trước khi xuống phi thuyền thì sẽ phân phát cho tất cả các ngươi.”
“Trước khi rời đi cũng phải thu về.”
Không ngờ địa điểm của nhiệm vụ lần này lại nguy hiểm đến vậy.
Tiết Mạc vốn đã không giỏi ăn nói, lúc này lại càng im lặng hơn.
Mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng không thể che giấu được sự hoang mang sợ hãi trong lòng.
Lý Phàm vẫn bày ra dáng vẻ sợ hãi nhưng vẫn xen lẫn sự bình tĩnh.
Những chuyện Hoàng Phủ Tùng cần dặn dò đều đã nói xong hết, lúc này trong khoang thuyền nhất thời chìm vào im lặng.
Chỉ là sự im lặng kéo dài không được bao lâu.
Không lâu sau, một âm thanh nhỏ xào xạc bỗng vang lên bên tai Lý Phàm.
“Y...”
“Thiên...”
Trái tim Lý Phàm giật thót, nhìn về phía hai người bên cạnh.
“Hai người có nghe thấy tiếng gì không?”
Hắn hỏi.
Tiếng kêu ai oán đó cứ đứt quãng, như có như không vang vọng bên tai Lý Phàm.
Kể từ sau khi Lý Phàm nhận thấy sự tồn tại của âm thanh này, chúng như thể có mục tiêu để lan truyền vậy.
Chúng cứ nối tiếp nhau, bám lấy Lý Phàm.
Trong nháy mắt, hắn như thể rơi xuống địa ngục nơi ác linh tụ tập, Lý Phàm chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều bị âm thanh khủng bố này vây quanh.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không.
Từ trong những âm thanh nỉ non kỳ lạ này, Lý Phàm dường như có thể nghe thấy hai chữ “Thiên”, “Y”.
Hơn nữa càng cho rằng như vậy, hai chữ “Thiên Y”lại càng rõ ràng hơn.
Giống như thủy triều không ngừng dâng lên, từng đợt, từng đợt sóng, như muốn hoàn toàn nhấn chìm Lý Phàm.
Đúng vào lúc này, bên trong thuyền Độ Trần, bỗng lóe lên một luồng sáng đỏ.
Phía trên khoang thuyền, một đóa sen đỏ rực gồm mười hai cánh hoa bỗng xuất hiện.
Cánh hoa của đóa sen đỏ nở rộ, âm thanh bên tai Lý Phàm cũng theo đó trở nên rõ ràng hơn.
Lúc này, giọng nói của Hoàng Phủ Tùng mới muộn màng truyền đến tai hắn: “... ý, chắc hẳn chỉ là sóng âm thanh của Vực Thẳm Gào Thét tình cờ bộc phát mà thôi.”
“Trong thuyền Độ Trần có Tịnh Thế Hồng Liên Pháp Trận bảo vệ, có thểm đảm bảo chúng ta bình yên vô sự.”
Lý Phàm đã khôi phục bình thường, nghe vậy thì gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nhớ lại âm thanh mình nghe được lúc nãy.
“Hoàng Phủ tiền bối, âm thanh trong Vực Thẳm Gào Thét này, mỗi người nghe được đều giống nhau sao? Hay là sẽ tùy vào từng người mà có biến hóa?” Lý Phàm hỏi.
Vấn đề này rất quan trọng, Lý Phàm nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tùng, chờ đợi đáp án của ông ta.
Hoàng Phủ Tùng hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi trầm ngâm trong chốc lát, ông ta vẫn giải thích: “Ma âm vực thẳm, không thể diễn tả. Sau khi nó rời khỏi Vực Thẳm Gào Thét, về bản chất sẽ không biến hóa. Nhưng sức chịu đựng của từng tu sĩ đối với ma âm lại không giống nhau, đương nhiên khi nghe cũng sẽ có sự khác biệt nghiêng trời lệch đất.”