Triên Lũy không hổ là tiền tuyến chống lại Vực Thẳm Gào Thét, gần như có thể tự cung tự cấp.
Những công trình, địa điểm phổ biến ở các thành, châu, ở đây đều đủ cả.
Ngoại trừ việc không thể truyền tống ra, nơi đây thậm chí còn có Huyền Thiên Kính tồn tại.
Nhưng nơi Lý Phàm bọn họ sống, chỉ là phía ngoài cùng của Tiên Lũy, dựa theo kích thước của đoạn chưởng nhìn thấy lúc trước, có lẽ cùng lắm chỉ chiếm một đốt ngón tay.
Muốn đi vào sâu hơn nữa, có tu sĩ mặc y phục xanh canh giữ, căn bản không thể nào làm được.
...
Chính vào lúc các tu sĩ đang đi dạo ở trong Tiên Lũy.
Trên thuyền Độ Trần.
Kỷ Hoành Đạo vẫn đang đứng trên mũi thuyền, nhìn khung cảnh bên trong kiến trúc đoạn chưởng phía xa xa.
Một bóng người vặn vẹo như u linh bỗng xuất hiện sau lưng ông ta.
“Vẫn là thủ đoạn dùng lợi ích để dụ người, không biết dùng cách gì mới hơn sao?” Bóng người nói chuyện không hề nể nang, ngập tràn sự khinh thường.
Dường như Kỷ Hoành Đạo không hề bất ngờ với sự xuất hiện của người nọ, cũng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nhàn nhã nói: “Chiêu cũ, nhưng có hiệu quả.”
“Chẳng phải sao?”
“Tu sĩ trong thiên hạ, ai có thể thật sự đứng trước lợi ích to lớn mà không rung động chứ?”
“Dù ‘thanh cao’ như Thiếu Quân ngươi, nếu như không có lợi ích gì đó, sao ngươi lại cam tâm tình nguyện trấn thủ ở Vực Thẳm Gào Thét hàng chục năm không rời chứ?”
Thiếu Quân hừ lạnh một tiếng, không hề phản bác.
Sau khi im lặng trong chốc lát, ông ta nói: “Có thể đạt được gì từ vực thẳm, đó là bản lĩnh của ta. Ngươi để những người khác đến thử xem sao?”
“Công lao trấn thủ ở nơi nguy hiểm như vậy, ta không nhắc đến nữa.”
“Nhưng tại sao hiện giờ ngay cả chỗ của ta, cũng phải xây dựng ‘Thiên Huyền Tỏa Linh trận’?”
“Ngươi và ta đều biết rất rõ, thứ đó như thế nào.”
“Những tu sĩ đời chúng ta...”
Kỷ Hoành Đạo bỗng quay người lại, nhìn chằm chằm Thiếu Quân với vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Những lời Thiếu Quân đang nói cũng nhất thời ngừng lại.
“Thiên Huyền Tỏa Linh, vẫn là xu thế tất yếu.”
Kỷ Hoành Đạo nói từng chữ một: “Ai dám làm trái, đều chỉ có một con đường chết.”
“Ta khuyên Thiếu Quân ngươi đừng nên cố khiêu khích ý chí của những ‘Truyền Pháp Giả’.”
Kỷ Hoành Đạo thấy trên mặt Thiếu Quân vẫn còn vẻ do dự, thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Hiện giờ thế cục nguy cấp, đã đến mức không thể chậm trễ được nữa rồi.”
“Không biết tại sao thiên địa đột nhiên lại giải phóng hạn chế tu hành, nhưng nghiễm nhiên mặc kệ để nó như vậy, như thể muốn kéo chúng ta cùng bồi táng vậy.”
“Về phía Ngũ Lão hội, sau khi trải qua nhiều lần do thám, từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm được tung tích của Truyền Pháp thiên tôn. Nên đã bắt đầu rục rịch rồi.”
“Các Truyền Pháp Giả thậm chí đã quan trắc thấy những dấu hiệu cho thấy nguyên lý thiên địa đang dần bị đảo ngược.”
“Điều đó có nghĩa là gì, ta tin chắc rằng ngươi cũng rất rõ.”
“Tại thời điểm này, chỉ duy nhất có ‘Thiên Huyền Tỏa Linh’, lấy phần lớn sinh linh Huyền Hoàng giới làm chất, mới có thể trải qua được khoảng thời gian khó khăn này.”
“Mới có thể từ từ tìm được cách phá vỡ cục diện.”
Thiếu Quân rõ ràng không thể nào chấp nhận nổi những lời Kỷ Hoành Đạo nói.
Ông ta hỏi ngược lại: “Coi chúng sinh là kiến, sao biết ngươi lại không phải là kiến chứ?”
Kỷ Hoành Đạo không cho là vậy: “Đẳng cấp của ta đương nhiên ở trên chúng sinh.”
Thiếu Quân hừ lạnh một tiếng: “Chắc có lẽ vậy chăng.”
“Chúng ta cứ chờ mà xem.”
Sau đó bóng người khẽ run lên, biến mất không thấy đâu.
Kỷ Hoành Đạo như thể không nhìn thấy đối phương đã biến mất vậy, vẫn tự nói một mình: “Điều Thiếu Quân nên lo lắng, chẳng qua chỉ là bản thân mình ở trong Thiên Huyền Tỏa Linh trận, thân bất do kỷ mà thôi.”
“Về phương diện an toàn, thì không cần phải lo lắng.”
“Giống như những gì Vạn Tiên Minh vẫn luôn tuyên truyền vậy, tu sĩ Hợp Đạo đã vượt qua phạm vi năng lực của Thiên Huyền Tỏa Linh trận rồi.”
“Với thực lực của Thiếu Quân ngươi, chắc hẳn không đến mức cảm thấy sợ hãi một trận pháp nho nhỏ đún không?”
“Nếu như có thể sử dụng tự do để đổi lấy đủ lợi ích, ta tin rằng Thiếu Quân ngươi nhất định sẽ rằng bằng lòng.”
Bên dưới vực thẳm, bên ngoài mê vụ rốt cuộc tồn tại những gì, chẳng lẽ Thiếu Quân thật sự không cảm thấy tò mò sao?”
Kỷ Hoành Đạo nói hết một lèo, bóng dáng vặn vẹo của Thiếu Quân lại một lần nữa xuất hiện trên thuyền Độ Trần.
Không hề nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Kỷ Hoành Đạo, chờ ông ta nói tiếp.
Kỷ Hoành Đạo không hề cảm thấy kinh ngạc trước việc đi rồi lại quay lại của ông ta: “Sau khi Thiên Huyền Tỏa Linh trận được xây dựng hoàn tất, Thiên Huyền Kính sẽ lại thăng hoa lại một lần nữa.”
“Đến lúc đó, những chuyện còn dở dang của hai trăm năm trước, có lẽ sẽ có cơ hội thành công rất lớn.”
“Thêm vào đó, sau khi Thiên Huyền Kính thăng hoa muốn tiến thêm một bước nữa, ngoại trừ việc xâm chiếm địa bàn của Ngũ Lão hội, thì chỉ còn việc tiến hành thăm dò ngoại giới thôi.”
“Sương trắng phệ nguyên chính là một điểm đột phá, đương nhiên nó sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
“Chỉ cần nó giải phóng ra năng lượng, sương trắng phệ nguyên nhất định không thể ngăn cản được. Chẳng qua chỉ là xem tốn bao nhiêu thời gian mà thôi.”
“Việc Thiếu Quân cần làm, chính là kiên nhẫn chờ đợi.”
“Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn để ý chút thời gian đấy sao.”
Thiếu Quân tựa hồ cũng không hề bị Kỷ Hoành Đạo mê hoặc, trong giọng nói xen lẫn chút giễu cợt: “Kỷ Hoành Đạo, ngươi đúng là chẳng thay đổi gì cả.”