Người ta nói rằng nếu hành tẩu phía trên đó, sẽ áp chế bản năng khát khao sự sống trong tâm, sản sinh ra vô vàn ý niệm tự mình kết liễu.
Mà mê vực, lại là một không gian độc lập, hoàn toàn mới.
Có “Đáy” hay không còn tùy thuộc vào tình hình cụ thể của mê vực.
Vực Thẳm Gào Thét, sâu không thấy đáy.
Mê Vực này, Lý Phàm phải xem xét nó mới biết được.
Còn về lý do tại sao hướng “xuống” mà không hướng “lên”, trực tiếp bay ra khỏi phạm vi của mê vực....
Đó là vì trước đây Hoàng Phủ Tùng đã từng đề cập với Lý Phàm rằng, lạc vào mê vực giống như việc bước vào một thế giới động thiên không có ranh giới.
Bị mắc kẹt trong mê vực, một mình căn bản là không thể bay ra ngoài được.
Chỉ có thể thể tìm ra mối liên hệ giữa mê vực và không gian bình thường, cái gọi là “Lối ra”, thì mới có thể rời khỏi đó.
Hoặc lấy Vực Thẳm Gào Thét ra để giải thích.
Thanh Thạch Đoạn Chưởng Vĩnh Trấn bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét, nếu Thanh Huyền Quân vô tình rơi vào phạm vi lãnh thổ của vực thẳm, cho dù nó dường như chỉ ở ranh giới của vực thẳm, chỉ cách Tiên Lũy Vĩnh Hằng một chỉ thôi, bước qua một bước là có thể quay trở lại.
Nhưng ở khoảng cách như vậy, lại vì không ở trong cùng một không gian nên du có bay tới chất, cũng không thể xuyên qua được.
Kể tử khi thành lập nên Đoạn Chưởng Tiên tới nay, tu sĩ nào bất cẩn rơi xuống Vực Thẳm Gào Thét thì không ai có thể sống mà trở về.
Lối ra của mê vực, là mối liên kết giữa hai không gian khác nhau.
Vì vậy, đại thể là khác hẳn với cảnh sắc của mê vực, chỉ cần lại gần, dù có bị sương trắng bao phủ thì cũng có thể phát hiện ra.
Đây cũng là hy vọng thoát khỏi hiểm cảnh của Lý Phàm.
Toàn lực vận chuyển Tử Tiêu Độn Pháp, Lý Phàm tiếp tục bay xuống, cũng nỗ lực mất cả nửa ngày trời.
Lý Phàm đang bay thì đột nhiên ngưng trọng.
Thần thức cảm nhận được phía trước mặt không xa, ngay trong tầm tay, dường như có thứ gì đó ngăn cản.
Tuy nhiên trong màn sương trắng phệ nguyên, khoảng cách cảm nhận của thần thức bị giảm đi rất nhiều.
Đến khi cậu ta phản ứng lại, thì đã không kịp né tránh, thấy thế liền trực diện đánh tới.
Hai tía sáng tối bán ra từ mắt của Lý Phàm.
So với hóa thân lưu quang màu tím của cậu ta nhanh hơn vài lần, xóa tan những bóng đen ẩn tàng trong màn sương trắng phía trước.
Bên ngoài di tích cuối cùng cũng không còn hình ảnh của thi thể nữa, thay vào đó là vùng đất hoang vu tĩnh mịch.
Lý Phàm không quên mục tiêu ban đầu của mình, lần nữa quay lại di tích rà soát toàn bộ, thế nhưng vẫn không tìm được manh mối nào có thể dùng.
Đánh dấu di tích nơi này, chọn một phương hướng, hắn áp sát mặt đất bay đi.
Hai ngày sau Lý Phàm lại tìm được được một di tích mới trong biển mây. Quy mô của nơi này so với di tích số một còn rộng lớn hơn gấp vài lần.
Tương ứng với nó cũng có vô số thi thể chất đống trông vô cùng thảm thiết. Khuôn mặt của bọn họ vẫn còn biểu tình rất sống động, làm cho Lý Phàm có cảm giác rơi vào trong hiện trường thảm án.
Nén xuống xúc động, Lý Phàm lại tiến hành lục soát một vòng nơi này. Cũng như trước vẫn không tìm được tin tức có giá trị nào, nhưng trong biển xác chết có vài thi thể đã thu hút sự chú ý của Lý Phàm.
Đa số những tu sĩ trong di tích số một và số hai đều là lập tức chết đi, trừ biểu cảm khiếp hãi tuyệt vọng trên mặt thì không hề giữ được chút tin tức nào khác.
Nhưng trong số những người này vẫn có một hai người có tu vi khá cường đại, họ không cam tâm, oán hận mà nhìn chằm chằm về một phương hướng, cứ như thứ đã cướp đi sinh mạng của bọn họ chính là ở đó.
Bọn họ đã chết đi nhiều năm nhưng vẫn giữ nguyên tư thế này. Vừa hay giúp Lý Phạm xác định được phương hướng trong biển mây trắng này.
Lý Phàm thuận theo chỉ dẫn của thi thể bay nhanh, sau một ngày lại tìm được di tích thứ ba.
Vẫn như trước, lý Phàm đi theo con đường mà hung thủ đã đi qua.
Di tích thứ tư, năm, sáu…
Cho đến khi vật dự trữ chỉ còn có thể kiên trì ba ngày nữa thì Lý Phàm trước sau đã phát hiện được mười một phế tích chất đầy thi thể. Khi hắn trên đường đến di tích thứ mười hai thì phát sinh một chuyện kỳ lạ. Vốn đang bay nhanh về phía trước không bao lâu sau lại bất ngờ trở về di tích số mười một.
Sau khi tìm được vị trí đánh dấu lúc trước, Lý Phàm đã dám chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác của mình. Cho nên hắn lại lần nữa xuất phát. Kết cuộc vẫn như cũ. Đi một vòng lại trở về nơi đầu tiên.
Lý Phàm trầm ngâm một lúc nhưng không hề hoảng loạn, lại bắt đầu thử nghiệm lần thứ ba. Lần này hắn đi với tốc độ chậm hơn, vừa bay vừa cảm ứng vị trí của di tích số mười một.
Cuối cùng hắn cũng biết được nguyên nhân thế nào rồi. Trên đường đi, khi đến một vị trí nào đó, không hiểu tại sao khiến cho Lý Phàm vốn bay về phía trước liền bất ngờ biến thành bay ngược về sau mà không hề có chút dấu vết gì để lại.
Hai lần trước Lý Phàm không nhận ra được, cứ nghĩ rằng mình vẫn đang bay về trước nhưng thực tế đã quay ngược đầu rồi. Tất nhiên qua không bao lâu sau lại trở về vị trí xuất phát.