Sau khi tìm kiếm suy nghĩ một hồi, Lý Phàm đi ra khỏi mật thất.
Hắn không lập tức bắt đầu làm việc chăm chỉ lại ngay, mà sử dụng Thiên Huyền Kính trong cứ điểm trước đã.
Tìm kiếm tin tức có liên quan đến Di tích Triều Nguyên tông.
Trước mắt số người thảo luận cũng không nhiều, nhưng đã có xu hướng thu hút và gây ra chấn động cực lớn.
Không lâu trước đó, trong Di tích Triều Nguyên tông mấy năm đổ lại đây gần như không có ai hỏi đến, bỗng xuất hiện dị tượng.
Bầu trời đổ mưa máu, những hư ảnh thỉnh thoảng xuất hiện, không ngừng quẩn quanh cũng xuất hiện dị biến khiến mọi người kinh hoàng.
Từ bên ngoài nhìn vào, những cảnh tượng vốn dĩ chỉ là cổ nhân nghìn năm trước, vô cùng bình thường.
Vào một khoảnh khắc nào đó, lại bỗng lóe lên, biến thành một diện mạo đáng sợ với ngũ quan trên mặt biến mất, trên gương mặt tái nhợt không ngừng rỉ ra những giọt máu.
Nhưng nó chỉ kéo dài trong khoảng vài lần hít thở, rồi lại quay trở về như bình thường.
Khiến mọi người nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Song, những tu sĩ cẩn thận đã phát hiện ra, tần suất hư ảnh biến đổi ngày càng thường xuyên hơn.
Mà thời gian kéo dài mỗi lần ngũ quan biến mất, gương mặt chảy máu cũng không ngừng tăng lên.
Nếu như nói rằng chuyện này không có gì cả, vậy thì một sự thật khác, đã khiến số ít những tu sĩ canh giữ bên ngoài Triều Nguyên tông cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Trong lãnh địa Di tích Triều Nguyên tông, vậy mà lại có xu hướng mở rộng ra bên ngoài.
Nhìn từ bên ngoài, cả tòa di tích không có bất cứ biến hóa nào, nhưng lại cứ như trong lúc ta vô thức đang ăn mòn dần không gian bên ngoài.
Phải biết rằng, sống trong phạm vi Triều Nguyên Tống, sẽ có khả năng bị đồng hóa thành hư ảnh.
Nếu như tòa di tích kỳ lạ này tiếp tục mở rộng...
Các tu sĩ nhận ra có điều không ổn, vì vậy vội vàng báo lên Vạn Tiên Minh.
Điều khiến tất cả mọi người không ngờ được là, chưa chờ được tu sĩ Vạn Tiên Minh cử đi đến, một đạo kiếm quang sáng lên từ trong Di tích Triều Nguyên tông.
Cả một vùng trời đất dường như được chiếu rọi, ngay cả Thiên Huyền Tỏa Linh trận bao trùm lấy châu Cửu Sơn, cũng bị kiếm quang tuyệt thế vô song này nhiễu loạn.
Trên màn trời nổi lên từng gợn sóng.
Chờ đến khi kiếm quang tiêu tán, sau khi mọi người mở mắt ra một lần nữa thì đều kinh ngạc sững sờ phát hiện, toà Di tích Triều Nguyên tông kỳ lạ đó.
Vậy mà lại dần dần sụp đổ, mờ đi.
Chỉ trong vòng nửa ngày, khi đặc sứ của Vạn Tiên Minh thong dong khoan thai đi tới, Di tích Triều Nguyên tông đã hoàn toàn biến mất không thấy dấu vết.
Mà có hai nam một nữ, ba bóng người này lại bỗng xuất hiện ở trên bầu trời, bay ra từ sâu trong di tích.
Đặc sứ của Vạn Tiên Minh thấy vậy, đương nhiên là muốn ngăn bọn họ lại, hỏi rõ tình hình cụ thể.
Ai ngờ, sau khi nghe thấy đặc sứ nọ giưới thiệu về mình xong, sắc mặt một vị nam tử trong số ba người họ, và một vị thiếu nữ trông có vẻ chưa đến mười tuổi đều khẽ thay đổi.
Bọn họ không nói lời nào đã quay đầu bỏ chạy.
Không ngờ hai người này đều đã có tu vi Nguyên Anh, tốc độ phi hành cực kỳ nhanh.
Đặc sứ của Vạn Tiên Minh muốn tiến lên chặn họ lại, nhưng lại bị nam tu sĩ còn lại ngăn cản.
Không biết y đã nói gì, mặc dù vẻ mặt đặc sứ cực kỳ khó coi, nhưng lại không đuổi theo nữa.
Sau đó, hai người nói chuyện một lúc, rồi cùng biết mất khỏi tầm nhìn của các tu sĩ đang có mặt ở hiện trường.
Chỉ để lại một đám quần chúng vây xem hoang mang ngơ ngác, và đầm lầy Thiên Lí đã khôi phục dáng vẻ trước đây.
Mà sau khi những người này giao lưu với nhau, bọn họ lại bỗng nhớ ra gì đó.
Ba vị tu sĩ trước đó bay ra khỏi di tích, chắc chắn chính là ba người đã từng đi vào trong Triều Nguyên tông mười năm trước.
Một người trong số đó vô cùng nổi tiếng.
Con trai ruột của Phi Tuyết tiên tôn, Sóc Phong, người tự đặt biệt danh cho mình là “Ta vô địch”.
Tuy nhiên, so với người này, các tu sĩ lại càng quan tâm đến hai người không biết rõ thân phận kia hơn.
Mười năm trước hai người này chẳng qua mới chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Trúc Cơ.
Vậy mà sau khi đi một vòng trong Triều Nguyên tông, không ngờ là đã trở thành tu sĩ Nguyên Anh rồi!
Trong Di tích Triều Nguyên tông, quả nhiên là có cơ duyên lớn!
Những tu sĩ canh giữ bên ngoài Triều Nguyên tông mười mấy năm nhưng lại lần lữa mãi không dám vào, biết được điều này, đều không khỏi thở dài tiếc nuối, hối hận không thôi.
Đồng thời bọn họ cũng ngày càng tò mò với những chuyện xảy ra trong Di tích Triều Nguyên tông.
Chỉ tiếc rằng thân phận của hai vị tu sĩ kia quả thật quá mức thần bí, căn bản không một ai hay.
Tuy nhiên có thể đi cùng và quen biết với Sóc Phong vẫn luôn cao ngạo xa cách với người khác, chắc hẳn thân phận cũng tuyệt đối không đơn giản.
Các tu sĩ đều đoán như vậy.
...
“Vậy đạo kiếm quang tách mở Triều Nguyên tông kia, chắc hẳn là Thần Thông của Sóc Phong rồi.”
Nhớ lại hồi đầu khi gặp Sóc Phong, nhìn thấy thanh kiếm gỗ trông vô cùng bình thường trong tay y, Lý Phàm thầm suy đoán.
“Xem ra không chỉ có mấy người Tô Tiểu Muội bọn họ, mà vị ‘Ta vô địch’ này cũng thu hoạch được rất lớn trong di tích.”
“Chỉ tiếc rằng hiện giờ bọn họ đã đến cảnh giới Nguyên Anh, nếu còn giả vờ giả vịt nữa, nói không chừng sẽ bị bọn họ nhìn thấu.”