Trong biển sương mù truyền ra từng đợt gợn sóng, như thể sâu trong sương trắng có thứ gì đó đang hô ứng với ông ta.
Lý Phàm hơi nheo mắt lại, đó hẳn là vị trí xây dựng khu vực cốt lõi của Thiên Huyền Tỏa Linh trận.
Quả nhiên là vậy, một lúc sau, một đạo huyền quang màu xanh xuyên qua sương trắng.
Đi thẳng đến cứ điểm Giáp Tuất Hào ở phía dưới.
Trung tâm chính là chiếc gương đồng đang lơ lửng giữa không trung.
Từng chút ánh sáng xanh đều bị gương đồng hấp thụ hết.
Ánh sáng xanh bao xung quanh cũng dần dần thu hẹp lại, biến mất không thấy dấu vết.
Sau cùng, khi xung quanh gương đồng không còn chút khí tức huyền ảo nào nữa, trông giống như một vật vô cùng bình thường.
Hoàng Phủ Tùng cuối cùng cũng thở phào một hơi, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ hình vuông màu đỏ son, đặt chiếc gương đồng vào trong đó.
Mà khi gương đồng được đặt vào trong hộp gỗ, chiếc hộp gỗ vốn dĩ là một thực thể tồn tại, bỗng chốc chuyển hóa thành một hư ảnh màu đỏ dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.
Sau đó tập trung về phía trung tâm, hóa thành một điểm sáng màu đỏ, bay đến trên trán Hoàng Phủ Tùng và dừng lại ở đó.
Hoàng Phủ Tùng không giải thích những thao tác vừa rồi mình làm là vì nguyên do gì, chỉ trầm giọng nói với mọi người: “Trước khi bố trí ổn thỏa xong trận khu trung tâm, mọi thứ đều do ta quản lý.”
“Khương Kỳ Quý, quá trình này các ngươi cần khoảng tầm bao nhiêu thời gian?”
Khương Kỳ Quý không chút do dự trả lời: “Trong vòng bảy ngày, mọi người hợp lực, thì có thể hoàn thành.”
Hoàng Phủ Tùng chậm rãi gật đầu: “Chuyện này không thể để chậm trễ nữa. Sau khi trận pháp ở nơi này hoàn thành, ta còn phải đi đến nơi khác nữa.”
Nói rồi, ông ta nhìn về phía Lý Phàm, sắc mặt thả lỏng hơn một chút: “Nhờ có tiểu tử Lý Phàm liều mạng mà tiến độ xây dựng trận pháp ở nơi này của các ngươi, đã thuộc vào nhóm nhanh nhất rồi.”
“Theo như ta biết, trước mắt tiến độ xếp hạng một là Thiên Thần châu cũng vẫn chưa hoàn thành một toà trận pháp hoàn chỉnh đâu, chắc hắn cũng đang trong quá trình xây dựng khu vực cốt lõi trung tâm trận pháp.”
“Nếu như các ngươi dốc sức, nói không chừng có thể vượt qua bọn họ đấy...”
Đúng lúc Hoàng Phủ Tùng đang khích lệ mọi người, ở bên ngoài sảnh nghị sự, nơi đặt Thiên Huyền Kính, bỗng truyền đến một tiếng hô ngạc nhiên.
“Chuyện gì thế này? Tại sao điểm tích lũy của hạng nhất đùng một cái lại tăng mạng như vậy?”
“Lần này hoàn toàn kẽo giãn khoảng cách với hạng hai rồi!”
Từng lời nói lần lượt truyền vào trong tai các tu sĩ đang có mặt ở hiện trường, nhất thời ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hoàng Phủ Tùng có chút kỳ lạ.
“Hơ... vẫn bị chậm một bước. Nhưng các ngươi tranh vị trí thứ hai thì vẫn có hi vọng đó.” Da mặt Hoàng Phủ Tùng dày chết đi được, coi như không có gì xảy ra nói.
“Được rồi, mọi chuyện không thể chậm trễ nữa, mau chóng xuất phát đi.” Ông ta dặn dò mọi người.
Đúng vào lúc mọi người chuẩn bị đi về khu vực trung tâm trận pháp, hoàn thành nốt phần việc cuối cùng.
Thì bỗng một tiếng hô kinh ngạc nữa lại vang lên, thu hút sự chú ý của đám người Lý Phàm.
“Ơ? Ngươi xem, cái vị Quách Diệp Trọng vẫn luôn đứng hạng chót có động tính rồi!”
“Đúng thật, mặc dù điểm tích lũy ít đến đáng thương, vẫn xếp ở hạng cuối, nhưng dù sao thì cuối cùng y cũng bắt đầu làm việc rồi.”
...
Lý Phàm và Tiết Mạc, Khương Kỳ Quý liếc mắt nhìn nhau.
Trong lòng nhất thời cảm thấy có gì đó là lạ.
Quách Diệp Trọng này được điểm tích lũy, gần như xảy ra đồng thời với việc toà Thiên Huyền Tỏa Linh trận đầu tiên hoàn thành?
Trong chuyện này, liệu có mối liên hệ nào không?
Lý Phàm chuyển tầm mắt về phía Hoàng Phủ Tùng, tìm kiếm đáp án.
Nhưng ông ta lại nhún vai, bày ra vẻ mặt mình hoàn toàn không biết gì cả.
Hoàng Phủ Tùng biết nhưng không trả lời, bọn Lý Phàm cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mọi người cũng chỉ là có chút hiếu kỳ nên cũng không theo quấy rối hắn.
Cùng nhau đi đến khu vực trung tâm của Tỏa Linh trận. Bọn họ đã sớm thương lượng phân công xong công việc.
Lý Phàm ở giữa xem thời cơ hành động, nơi nào cần giúp đỡ thì hắn cứ chạy đến nơi đó.
Trình độ trận pháp của Khương Kỳ Quý vẫn rất đáng để tin cậy. Còn Tiết Mộ thì luôn cẩn thận chăm chỉ, rất ít khi xảy ra sai sót. Lại thêm Lý Phàm người đảm nhận tiếp viện này nữa.
Ba người cùng hợp lực, kết quả còn nhanh hơn kế hoạch hai ngày, Tỏa Linh trận bao vây Vực Thẳm Gào Thét đã hoàn thành.
Để chắc chắn hơn, bọn họ còn tìm một khoảng thời gian lắng đọng sau khi Ma Âm Đại Triều bộc phát để tiến hành bước cuối cùng.
Sau khi đã xác định không có gì sai sót, Thiên Huyền Trận Khu từ giữa trán Hoàng Phủ Tùng bay ra, biến thành một đường hư ảnh màu đỏ liên tục chớp nháy.
Khương Kỳ Quý thần sắc trang trọng, điều khiển trận khu vào trung tâm trận pháp đã được chuẩn bị sẵn. Không hề xuất hiện tình trạng trận khu không thèm phản ứng như khi Lý Phàm thử nghiệm.
Khi vừa vào đúng vị trí, ánh hào quang màu xanh rực rỡ lập tức lấn áp lấy màu đỏ vốn có của nó.
Lấy vùng trung tâm làm khởi điểm, hàng ngàn hàng vạn luồng hào quang lan tỏa liên kết với vô số trận pháp đơn nguyên xung quanh.
Xuyên thấu mây trắng, vừa thắp sáng kết cấu của trận pháp vừa vươn xa ra vùng biên giới.
Do vậy, một kỳ cảnh đã xuất hiện trong vùng sương trắng mênh mông này.