Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 556 - Chương 556. Lục Thủ Tịch Giá Đáo (2)

Chương 556. Lục thủ tịch giá đáo (2) Chương 556. Lục thủ tịch giá đáo (2)

Não hải thoáng vụt qua ý nghĩ đó, Hoàng Phủ Tùng thầm mắng một câu.

Mặc cho Trong lòng có phỉ nhổ thế nào nhưng trên mặt Hoàng Phủ Tùng luôn giữ vẻ mặt cười tươi tắn.

“Lý tiểu…”

“Ừm ừm, Lý Phàm tiểu hữu, ngươi quả thật là chân nhân bất lộ tướng á!”

“Có quan hệ như thế mà lại giấu giếm. Ngươi xem ta như người ngoài phải không!”

Thần sắc Lý Phàm vẫn như cũ: “Hoàng Phủ tiền bối, không biết ngươi đã đoán ra điều gì. Nhưng có lẽ ngươi đã hiểu nhầm rồi. Vãn bối tuyệt đối không có bối cảnh gì đâu.”

Hắn nghiêm mặt đính chính.

“Đóng kịch, ngươi vẫn còn đóng kịch với ta à. Chẳng phải chỉ là sợ có ảnh hưởng không tốt về sau mà thôi à.”

Trong bụng thầm nghĩ vậy nhưng Hoàng Phủ Tùng vẫn lập tức gật đầu nghiêm nghị nói: “Ta hiểu, ta hiểu!”

Lý Phàm thấy vậy chỉ cười cười mà không giải thích.

Hoàng Phủ Tùng lại không dễ dàng bỏ qua cơ hội, cho dù thực chất hai người không thân thiết gì mấy, lúc này vẫn tỏ vẻ như hai người có quan hệ rất tốt, vô cùng nhiệt tình nhằm kéo gần quan hệ.

“Hoàng Phủ tiền bối bình thường có nhiều cơ hội gặp được Lục phủ tịch hay không?”

Lý Phàm cũng tùy câu mà trả lời, mắt thấy Hoàng Phủ Tùng không có ý định ngừng lại, đành phải chen ngang lời hắn hỏi một câu như vậy.

Hoàng Phủ Tùng ngẩn người, có chút ngượng ngùng trả lời: “Lục chủ tịch có thân phận như thế…”

Không chờ hắn nói hết lời, Lý Phàm thâm ý nhắc nhở: “Nếu đã như vậy, trời đã cho cơ hội tốt như thế, Hoàng Phủ tiền bối sao không nhân cơ hội này biểu hiện một chút để tạo ấn tượng tốt?”

Hoàng Phủ Tùng có chút bất ngờ sau đó như tỉnh giấc khỏi mộng mị, lớn tiếng nói: “Tiểu hữu nhắc nhở quá đúng, nếu có thể may mắn lọt vào mắt xanh của Lục thủ tịch, lập tức có thể một bước lên trời á!”

“Hà hà, những lời này nói với ta thì không sao. Ở trước mặt người khác vẫn nên cẩn trọng một chút thì tốt hơn.” Lý Phàm lại lần nữa nhắc nhở.

“Ta hiểu, ta hiểu.” Hoàng Phủ Tùng liên tục gật đầu tán đồng.

Sau đó lại vội vàng rời khỏi nơi này, đi tìm “cơ hội biểu hiện”.

Lý Phàm giờ mới tìm lại được thanh tịnh.

Có thể biết trước được hành trình, tung tích của Lục thủ tịch, tất nhiên là nhờ vào thông báo của Lục Tuyết Tịnh. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, Lý Phàm không yêu cầu nàng phải làm gì khác nữa.

Không phải do Lý Phàm bất ngờ tốt bụng mà do hắn nhận thức sâu sắc được một điều: Trước mặt cường giả đỉnh cấp như Lục thủ tịch, chỉ cần có một chút biểu hiện khác thường đều có khả năng bị phát giác.

Thủ đoạn của Ngư Phu đích thực ảo diệu, nhưng còn chưa biết có thể qua mắt được hay không sự kiểm tra của nhân vật có chiến lực mạnh nhất Vạn Tiên Minh.

Liên quan đến an nguy của chính mình Lý Phàm tất nhiên phải cẩn thận.

Cho nên đây vẫn chưa thể gọi là bố cục.

Tu vi Kim Đan mà muốn đi tính kế tiên tôn Hợp Đạo chính là tự tìm đường chết. Lý Phàm Tất nhiên không mất trí đến trình độ như vậy. Điều hắn muốn chỉ là muốn tạo ra một cơ hội “ngẫu nhiên” gặp được Lục thủ tịch mà thôi.

Còn việc sau khi gặp được sẽ như thế nào thì như Lý Phàm nói trước đó: Thành hay bại, đều nhờ vào tạo hóa rồi.

Từ khi Đông Phương biết được Lục thủ tịch sẽ đến khảo sát, không khí làm việc của cả Hóa Linh Giản đều biến đổi.

Từ trên xuống dưới không có một ai rảnh rỗi. Mỗi một tu sĩ đều có bước chân gấp gáp, thần sắc nghiêm nghị.

Bản thân hắn cũng một lần lại một lần kiểm tra lại bộ phận trận pháp đã hoàn thành, lo sợ sẽ xuất hiện thiếu sót nào đó.

Không khí nặng nề như sắp vào cuộc chiến khiến cho những tu sĩ theo Hoàng Phủ Tùng đến đây đều trở nên thấp thỏm.

Ngay cả kẻ lười nhác Hoàng Phủ Tùng cũng đổi tính mà tìm việc làm để thể hiện bản thân.

Bọn họ đều không phải kẻ ngu ngốc, liền đoán ra ngay sắp có đại nhân vật đến khảo sát, nên cũng xung phong tham gia giúp đỡ.

Tự dưng được một nhóm tinh anh trợ giúp, Đông Phương tất nhiên không có lý do gì để cự tuyệt.

Trong Hóa Linh Giản, nếu không có phương pháp đặc biệt ứng phó thì ngay cả tu sĩ cũng khó mà hoạt động thoải mái được. Đông Phương vội vàng đăng kí một số ( Sinh Linh châu ) giúp bọn Lý Phàm có thể dễ dàng hành động.

“Đây đều là do Đông Phương tiền bối lĩnh về phân phát cho các ngươi đó.” Một tên đồng tử khoảng bảy, tám tuổi mặc áo bào đen, mày thanh mắt tú lấy ra bình bạch ngọc, từ bên trong đổ ra từng viên châu tròn sắc màu rực rỡ trộn lẫn nhau chia cho mọi người.

“Uống vào, để ở đan điền, liền có thể vận dụng linh lực trở lại.” Đồng tử nhìn có vẻ rất nhỏ nhưng lại rất lão luyện căn dặn những việc cần lưu ý khi sử dụng Sinh Linh châu.”

Lý Phàm quan sát một lúc linh châu bảy màu trong tay nhưng vẫn không tìm thấy điểm đặc biệt của nó. Khi nuốt Sinh Linh châu vào, những sắc màu liền tuôn ra toàn thân, cứ như thuốc dẫn, kéo theo nguồn linh lực vốn luôn bị lắng đọng từ khi vào Hóa Linh Giản, giúp bọn chúng phục hồi lại sức sống.

Tuy không bằng với bên ngoài có thể thỏa sức vận dụng nhưng cũng đủ để mọi người có thể kiên trì công việc thường ngày rồi.

“Thay vì nói giải trừ trạng thái áp chế, đúng hơn nên nói là chất xúc tác nâng cao hiệu quả phản ứng của linh lực. Hóa giải được phần nào tác dụng của Hóa Linh Giản lên linh lực của mọi người.”

Bình Luận (0)
Comment