Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 580 - Chương 580. Mười Năm Biến Mất (2)

Chương 580. Mười năm biến mất (2) Chương 580. Mười năm biến mất (2)

“Không sao, chờ đến ngày Thiên Huyền Tỏa Linh Trận chân chính tấn cấp, tất cả mọi nghi ngờ chất vấn đều sẽ tự được hóa giải thôi.” Bên cạnh ba người bỗng vang lên giọng nói của Thích Bất Dịch.

Mấy người Lý Phàm ngạc nhiên, vội vàng hành lễ với nàng ta.

Thích Bất Dịch xua tay, có vẻ như vì uống không ít linh tửu, nên vẻ mặt ửng hồng ngà ngà say.

Nàng ta nói với Lý Phàm: “Ngươi cũng yên tâm, Vạn Tiên Minh tuyệt đối sẽ không bạc đãi người có công đâu. Chuyện giúp ngươi kéo dài tuổi thọ đã được phê chuẩn, không lâu sau bảo vật sẽ được đưa tới. Nếu như không ngoài dự đoán, thọ nguyên còn dư có thể đủ để ngươi kiên trì đến khi đột phá Nguyên Anh.”

Hạng Liễu và Cốc Dư Quang nghe vậy, đều vô cùng vui mừng.

Lý Phàm cũng tỏ vẻ rất cảm kích, cảm tạ Thích Bất Dịch.

Đúng lúc mấy người đang nói chuyện, một tia nắng chiếu vào trong Thiên Tinh Biệt Việt.

“Ô, trời sáng rồi.”

“Giống như đêm đen cuối cùng cũng sẽ trôi qua vậy.”

“Nhờ có Thiên Huyền Tỏa Linh Trận, Vạn Tiên Minh chắc chắn sẽ nghênh đón một tương lai cực kỳ tươi sáng.”

Ánh mắt Thích Bất Dịch mê ly, nhưng lại vô cùng kiên định nói.

Mấy người đám Lý Phàm liếc mắt nhìn nhau, cũng gật đầu phụ họa.

Đúng vào lúc này, rất nhiều tin tức bỗng từ hư không xuất hiện trong tấm trí của Lý Phàm.

Đó là những trải nghiệm của phân thân đã biến mất một cách khó hiểu trước đó...

“Châu Nguyên Đạo, mười năm biến mất...”

Ngay sau đó, vẻ mặt Lý Phàm không khỏi lập tức thay đổi.

“Lý Phàm đạo hữu, ngươi không sao chứ?”

Thích Bất Dịch và những người khác nhận thấy sắc mặt của Lý Phàm trở nên có chút khó coi, quan tâm hỏi.

Lý Phàm nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng: “Có lẽ là già rồi, không quá quen với bầy không khí náo nhiệt ở nơi đây, cơ thể bỗng cảm thấy có chút không thoải mái.”

Cốc Du Quang nghe vậy thì có chút tự trách: “Sớm biết như vậy thì đã không quấy rầy đạo hữu nghỉ ngơi rồi!”

Lý Phàm khẽ xua tay: “Cốc huynh không cần phải để ý, ta trở về nghỉ ngơi rồi sẽ đỡ thôi.”

Hai người Hạng Liễu, Cốc Du Quang gật đầu liên tục.

Trước khi rời đi, Thích Bất Dịch liếc nhìn Lý Phàm, bỗng hỏi một câu: “Ngươi có thể nói cho ta biết, trong mấy năm nay, rõ ràng ngươi biết rằng đại hạn của bản thân mình đã sắp tới. Nhưng lại làm thế nào để có thể giữ được trạng thái lạc quan, không hề sợ hãi như vậy?”

Hạng Liễu và Cốc Du Quang cũng có chút tò mò đưa mắt nhìn Lý Phàm.

Bước chân của Lý Phàm hơi khựng lại, bình tĩnh thản nhiên nói: “Hãy coi mỗi một ngày đều như ngày cuối cùng, sau đó thì cũng đừng thấy sợ chết.”

“Chỉ vậy mà thôi.”

Trong mắt Thích Bất Dịch lộ ra tia sáng kỳ lạ, chậm rãi gật đầu.

“Tiếp theo đây, trước khi cuộc thi kết thúc, ta sẽ sắp xếp một công việc tương đối nhẹ nhàng nhưng lại vẫn cực kỳ quan trọng trong việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh Trận cho ngươi.”

“Cũng coi như ngươi xứng đáng được nhận.”

Một lúc sau, Thích Bất Dịch mở miệng nói.

Trên mặt Lý Phàm không có chút kích động nào, chỉ thản nhiên nói một câu: “Như vậy thì xin cảm tạ Thích tiền bối trước.”

Sau đó hắn từ biệt mọi người, lại một lần nữa trở về tiểu viện mình thuê ở Luận Đạo Lâu.

Ở trong mật thất, Lý Phàm chỉnh lý sắp xếp lại những trải nghiệm của phân thân bỗng dưng xuất hiện trong đầu mình lúc nãy.

Đồng thời cũng nhớ lại những biện pháp ứng phó bản thân mình trước đó đã làm.

Hắn lấy ngọc giản trống rỗng trước đó từ trong nhẫn lưu trữ ra, quả nhiên, lúc này lại khôi phục lại những nội dung đã ghi chép.

Sau khi phân thân Tiêu Phàm và Hàn Dịch rời khởi tổng bộ Vạn Tiên Minh, thì đã quyết định kết thành đồng bạn cùng nhau đi đến châu Nguyên Đạo.

Lúc đó đã là gần đến năm định neo thứ 29, sự kiện “Mười năm biến mất của châu Nguyên Đạo” cũng sắp sửa diễn ra.

Vì để kiếm chứng mức độ ảnh hưởng của “Nó” ở trên bầu trời châu Nguyên Đạo rốt cuộc lớn đến mức nào, Lý Phàm bèn ghi lại sự kiện này bằng mật văn chỉ có mình mình biết rõ vào trong ngọc giản.

Vì để đối chiếu so sánh, Lý Phàm lại lần lượt khắc hai chữ “Đạo” và “Nguyên” lên hai miếng ngọc giản trống.

Nếu giống như những gì Lý Phàm đã dự đoán.

Sau khi thời gian bước vào năm định neo thứ 29, Lý Phàm sẽ bất giác mất đi ký ức về châu Nguyên Đạo và tất cả những thông tin liên quan đến nơi đây.

Ngay cả sự tồn tại của phân thân ở châu Nguyên Đạo cũng bị bản thân mình bỏ qua.

Không chỉ có ký ức, mà ghi chép trong ngọc giản cũng trở nên trống rỗng.

Chỉ có hai chữ “Nguyên”, “Đạo” được khắc từ trước là có thể bảo tồn.

“Không thể ghi, không thể nhớ...” Sắc mặt của Lý Phàm trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Nếu như không phải mình không thể ngưng luyện phân thân, vậy thì cũng rất khó để có thể dò ra manh mối.”

“Tuy nhiên gì như vậy, trong tình huống biết rõ có gì không đúng lắm đang xảy ra, nhưng mình vẫn không thể nhớ lại bất cứ sự việc nào có liên quan đến châu Nguyên Đạo.”

“Cho đến hiện giờ, năm định neo thứ 39...”

“Châu Nguyên Đạo đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện lại trên thế giới này.”

“Trên thực tế, dù hiện giờ mình đã biết được đã có chuyện gì xảy ra với phân thân. Nhưng phân thân căn bản lại không hề hay biết gì về những điều này...”

Cùng lúc đó, ở châu Nguyên Đạo.

“Tiêu Phàm đạo hữu, ngươi sao vậy?” Hàn Dịch quay đầu nhìn Tiêu Phàm bỗng dừng lại, có chút kinh ngạc hỏi.”

Lúc này bọn họ đang đi đến một di tích của Thiên Đô.

Bình Luận (0)
Comment