Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 584 - Chương 584. Lưu Hỏa Dâng Lên Từ Đáy Vực

Chương 584. Lưu hỏa dâng lên từ đáy vực Chương 584. Lưu hỏa dâng lên từ đáy vực

Châu Thương Ngô nằm ở góc tây nam ở Huyền Hoàng giới, mà châu Lan Lâm lại nằm gần phía nam.

Phạm vi Tẫn Tịch Lưu Hỏa này tàn phá bừa bãi khá lớn.

“Tiểu hữu đừng lo lắng, sau khi xảy ra chuyện đó, ngược lại Tẫn Tịch Lưu Hỏa này không xuất hiện nữa.”

“Vụ tai nạn có thể gọi là diệt thế này rốt cuộc xảy ra vì gì, trước mắt vẫn là vụ án chưa giải quyết được.”

“Mới đầu bên trong còn cho rằng là do Ngũ Lão hội gây ra. Nhưng sau khi khảo sát tại hiện trường thì lại phủ nhận.”

“Đó thật sự là uy thế của thiên địa, chỉ sợ tu sĩ cũng không làm được.”

Hoàng Phủ Tùng cười chia sẻ kinh nghiệm của mình với Lý Phàm.

Chỉ sau nửa ngày đã đạt được mục đích của chuyến đi này.

“Trước khi nghiệm thu Tỏa Linh trận, ta và ngươi đi trước bái phỏng người chủ sự cư ngụ ở châu Lan Lâm này.”

“Vị tiền bối ấy vốn là tu sĩ của châu Thiên Vũ chúng ta. trước kia chiếu cố ta nhiều. Bây giờ ở đây cũng không thể mất lễ nghĩa.”

Hoàng Phủ Tùng chỉ về một ngọn núi như mũi kim xuyên qua mây trời mà nói với Lý Phàm.

Lý Phàm dùng ý niệm, lập tức đoán được tiền bối trong miệng Hoàng Phủ Tùng là ai.

“Ngươi đang nói tiền bối Quan Hành Tu là chỉ huy sứ Vệ Thú viện châu Thiên Vũ ngày xưa ư?”

Hoàng Phủ Tùng cười gật đầu, sau đó thu hồi thuyền Độ Trần, dẫn theo mọi người tiến về một tiểu viện trên đỉnh núi.

“Đều là người quen, còn khách sáo như vậy làm gì? Mau vào đi, còn muốn ta tự đi nghênh đón tiểu tử ngươi à?”

Từ xa, một giọng nói truyền vào tai mọi người.

“Như vậy thì xin cảm tạ tiền bối!” Trên môi Hoàng Phủ Tùng hiện lên nụ cười, lập tức đáp lại.

Ra hiệu cho tu sĩ đợi ở cửa, hắn chỉ dẫn theo Lý Phàm đi vào trong sân.

Trong viện khá đơn sơ, chỉ có một gốc thanh tùng lẻ loi.

Ngoài ra còn một vị tu sĩ trung niên thỏa mái nhàn nhã nằm trên ghế dài, hơi đung đưa.

Tay cầm quạt hương bồ, thỉnh thoảng phe phẩy mấy cái.

“Đã lâu không gặp, phong thái của tiền bối vẫn như xưa!” Hoàng Phủ Tùng khom lưng hành lễ.

Lý Phàm cũng nói theo: “Bái kiến Quan tiền bối!”

“Ngươi tên Lý Phàm đúng không, ta đã nghe nói đến chuyện của ngươi.” Quan Hành Tu đánh giá Lý Phàm, mặt lộ vẻ đăm chiêu: “Ngươi rất liều mạng, còn mạnh hơn ta nhiều.”

Trong lòng Lý Phàm nhảy dựng, giọng buồn bực đáp: “Haha, tiền bối quá khen rồi.”

Lúc này Hoàng Phủ Tùng nói tiếp: “Tuy tiểu hữu Lý Phàm liều mạng nhưng so với tiền bối thì vẫn kém một bậc. Tu sĩ ở châu Thiên Vũ, có ai không biết…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Quan Hành Tu cắt ngang.

“Tiểu tử, hảo hán không lấy chuyện năm đó ra nói. Bây giờ ta ẩn cư ở đây, hết lần này đến lần khác ngươi đến đây nhắc lại chuyện năm đó của ta là có mục đích gì?” Ánh mắt của Quan Hành Tu nhìn Hoàng Phủ Tùng, mặt lộ vẻ không vui.

Hoàng Phủ Tung không ngờ muốt vỗ mông ngựa lại vỗ vào đùi, ngượng ngùng nói: “Tiền bối, ta sai rồi.”

“Cho ta mấy lá gan, ta cũng không dám đối nghịch với người.”

Quan Hành Tu lạnh lùng hừ, sắc mặt khôi phục bình thường.

Hắn mất hứng nói: “Tiểu tử ngươi đúng là không thú vị.”

“Được rồi, ta đến đây đã lâu không gặp người cũ. Ngươi có thể đến cửa bái kiến cũng xem như không tệ. Ta đã hiểu ý của ngươi, yên tâm dũng cảm làm đi.”

“Có ta ở đây, mảnh đất nhỏ châu Lan Lâm này còn chưa lật trời được đâu.”

Nói xong, Quanh Hành Tu nhẹ nhàng phe phẩy quạt hương bồ trong tay, một thanh kiếm nhỏ màu vàng chợt xuất hiện, bay vào lòng bàn tay của Hoàng Phủ Tùng.

“Đúng lúc nó rất lâu rồi chưa xuất hiện trước mặt mọi người, ta muốn xem xem, có người nào muốn thử độ sắc của kiếm không.”

Hoàng Phủ Tùng vui mừng, vội nói: “Đa tạ tiền bối!”

“Đúng rồi…” Thu hồi phi kiếm vàng, Hoàng Phủ Tùng còn muốn nói nữa nhưng lại bị Quan Hành Tu ngăn cản.

“Ta đã cân nhắc ý kiến của Kỷ đạo hữu, nhưng bây giờ ta chỉ là tu sĩ Hóa Thần, cũng không giúp đỡ được gì.”

“Lại thêm lãnh đạo ngày xưa đã chết, chức tổng chỉ huy sứ đều kết thúc rồi.”

“Ta cũng không muốn tiếp tục tranh giành nữa, các ngươi đi đi!”

Nói xong, Quanh Hành Tu vung quạt trong tay lên, một trận gió thổi đến, hai người Lý Phàm và Hoàng Phủ Tùng lập tức bị đưa ra ngoài tiểu viện.

Trên mặt Hoàng Phủ Tùng tuy có hơi tiếc nuối nhưng mục đích của chuyến hiển nhiên đã đạt tới.

“Đi, có ‘Lạc Tinh Thần Kiếm’ của Quan Hành Tu hộ thân, chuyến này nhất định có thể bình yên vô sự rồi.”

Hắn lần nữa gọi ra thuyền Độ Trần, vui vẻ vô cùng nói.

Nhớ lại đối thoại của hai người trong viện vừa rồi, Lý Phàm như có điều suy nghĩ hỏi: “Làn sóng phản kháng ở nơi ấy bây giờ đã nghiêm trọng đến nước này?”

“Đều cần ngươi đi mời ô dù rồi?”

Hoàng Phủ Tùng nói: “Không sợ nếu lỡ, chỉ sợ lỡ như. Nơi vắng vẻ như này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

“Nếu ầm ĩ lên rồi trói hai chúng ta ném vào trong tro tàn của Tẫn Tịch Lưu Hỏa, nói là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Chúng ta lại có thể thế nào?”

“Có Lạc Tinh Thần Kiếm của Quan Hành Tu ở đây thì lại khác.”

Trên mặt Hoàng Phủ Tùng có phần tự đắc nói: “Đừng nhìn hắn bây giờ chỉ có tu vi Hóa Thần. Nhưng người từ cảnh giới Hợp Đạo rơi xuống Hóa Thần kỳ lợi hại hơn tu sĩ Hóa Thần rất nhiều.”

“Ít nhất ở châu Lan Lâm không có tiên tôn Hợp Đạo trấn giữ. Thanh phi kiếm của Quan Hành Tu có thể trấn áp tất cả những ai không phục.”

Bình Luận (0)
Comment