Tiêu Hằng nhìn các tu sĩ qua lại không dứt, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.
Tu sĩ có thể tới vực Thương Ngô thăm dò phần lớn không phải loại dễ chơi.
Mục đích bọn họ tới đây ngoài vì thu thập những đặc sản có giá trị không nhỏ của vực Thương Ngô ra.
Hơn nửa cũng là vì viên hỏa lưu tinh từ trên trời rơi xuống năm đó mà đến.
Những năm gần đây, chuyện liên quan tới thân phận thật của hỏa lưu tinh vẫn luôn là mỗi người nói một kiểu.
Nó là Dược Vương chân đỉnh thời kỳ thượng cổ phá giới mà đi cũng chỉ là một loại suy đoán lưu truyền rộng rãi trong đó mà thôi.
Bất kể thế nào, có thể làm cho tất cả tu sĩ tận mắt thấy nó đều sinh ra cảm giác tim đập nhanh.
Viên hỏa lưu tinh này nhất định không tầm thường.
Cái gọi là người vì tiền mà chết.
Như này cũng không khó hiểu, vì sao liên tục có tu sĩ bên ngoài cần mẫn không ngừng truy tìm nó.
“Đi thôi.” Đám người Tiêu Hằng không vào thành Lâm Thương.
Trực tiếp bay qua cột mốc ranh giới, đi tới tầng thứ hai dưới lòng đất ba vạn trượng.
Trong nháy mắt khi vượt qua cột mốc ranh giới, tựa như đã đi qua một vòng bảo hộ vô hình nào đó.
Một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng Tiêu Hằng.
“Thực lực trở nên yếu đi mấy phần, quả nhiên giống như trong truyền thuyết.”
Trong lòng không nhịn được nhiều thêm mấy phần nặng nề, Tiêu Hằng truyền ngôn hỏi hai người Tô tiểu muội.
“Các ngươi đã nhận ra tồn tại của ‘lực trấn tiên’ chưa?”
“Ừm, quả thực là có một xíu. Nhưng hiện tại thì ảnh hưởng vẫn chưa quá lớn.”
Một lúc sau, Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba đều đáp lại như vậy.
“Xem ra nói cho cùng là thực lực của ta yếu đi rồi.” Tiêu Hằng thấy thế, trong lòng có phần bất đắc dĩ.
Đành phải mong chờ vị trí của Dược Vương chân đỉnh nằm trong phạm vi độ sâu sâu nhất chính mình có thể đi xuống.
‘Lực trấn tiên’ là tên gọi chung các tu sĩ đặt ra cho lực lượng không tên bao phủ trong vực Thương Ngô này.
Biểu hiện cụ thể là theo không ngừng xâm nhập vực Thương Ngô, thực lực của tu sĩ cũng sẽ bị cắt giảm tương ứng.
Tầng thứ nhất trong ba vạn trượng còn chưa rõ ràng.
Chỉ là sẽ làm nhiễu phạm vi bao trùm của thần thức.
Mà sau khi vào tầng thứ hai, hiệu quả càng thêm thấy rõ.
Tu vi Luyện Khí trung kỳ trở xuống một khi tiến vào trong thì sẽ không khác gì phàm nhân.
Linh lực trong cơ thể không cách nào điều động, mất đi năng lực phi hành.
Kết cụ chỉ có một: Rơi xuống dưới đáy vực sâu không có phần cuối, không mảy may có sức phản kháng bị đám sinh linh quái dị trên đường xem như khẩu phần lương thực.
Điều này mang ý nghĩa, tu sĩ ít nhất là Luyện Khí hậu kỳ mới có thể sinh tồn ở tầng thứ hai vực Thương Ngô.
Nhưng trên thực tế, theo độ sâu không ngừng gia tăng, sinh linh trong vực sâu cũng trở nên càng ngày càng mạnh.
Mà thực lực của các tu sĩ lại không ngừng bị áp chế.
Điều này cũng dẫn đến, càng đi xuống, thăm dò càng khó khăn.
Ba người Tiêu Hằng càng cẩn thận dè dặt xâm nhập tầng thứ hai, ‘rừng Linh Ngữ’.
Cây cối cắm rễ sâu trên vách đá dựng đứng uyên giới lấy phương thức trái lẽ thường tùy ý vươn thân cành của mình ra giữa vực Thương Ngô hư vô.
Tạo thành rừng rậm nguyên thủy liên miên nhìn không thấy cuối, trên dưới ước chừng chiếm cứ không gian năm vạn trượng.
Đám sinh vật quái dị nguy hiểm ngoài chủng loại càng ngày càng nhiều ra, thực lực cũng càng thêm cường hoành.
Tiếng thì thầm nỉ non từ trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền đến lại càng thêm chí mạng.
Loại âm thanh này sẽ khiến cho tu sĩ sinh ra đủ loại ảo giác, đánh mất tâm trí của bản thân.
Người ý chí không kiên định sẽ như bị mất hồn bay vào giữa rừng Linh Ngữ.
Cuối cùng cũng không thể trở về được nữa.
Ba người Tiêu Hằng đều được gọi là tuấn kiệt, tâm chí cũng không tầm thường.
Lại thêm thực lực cũng quả thực cường hoành, dùng xấp xỉ một ngày thành công xuyên qua tầng thứ hai.
Xuống đến độ sâu tám vạn trượng.
Đến nơi này, rừng rậm um tùm bỗng trở nên thưa thớt.
Phía dưới tựa như cũng có nguồn sáng khác, tầm mắt cũng chợt rõ ràng.
Dấu mốc tầng giới không còn là bia đá dựng ngang như trước đó.
Mà là một viên nhãn cầu khổng lồ sinh trưởng trên vách đá dựng đứng.
Đồng tử vốn ở giữa nhãn cầu bị hai chữ lớn màu máu “tám vạn” thay thế.
Viên nhãn cầu này tựa như còn sống, không ngừng chuyển động, dòm ngó.
Lúc này phát hiện được phía trên có người đến, trong nháy mắt đưa ánh mắt nhìn nhóm người Tiêu Hằng.
Áp lực cực lớn truyền đến khiến thân thể Tiêu Hằng lập tức căng cứng.
May mà cự nhãn chỉ liếc qua rồi dời đi ánh mắt, không nhìn nhiều.
“Phù...”
Tiêu Hằng thở phào một hơi.
“Điểm dừng chân thứ hai của vực Thương Ngô, ‘thành Cự Nhãn’.”
“Nghe nói thành Cự Nhãn này là một tiền bối thăm dò vực sâu chém giết quái vật từ đáy vực toát ra, lấy mắt của nó khảm vào sườn núi, khoét rỗng xây thành.”
“Cự nhãn có thể nhìn thấy tình hình nơi cực sâu phía dưới, có thể giám thị hiệu quả dị động của vực Thương Ngô.”
Ba người chầm chậm từ bên cạnh thành Cự Nhãn hạ xuống, trong lòng đều là rung động khó tả.
“Chỉ một con mắt đã có quy mô như thế.”
“Thật sự khó mà tưởng tượng ra, quái vật từ chỗ sâu vực Thương Ngô toát ra lúc trước rốt cuộc khổng lồ cỡ nào.”
Trong nháy mắt khi thân thể vượt qua ranh giới tám vạn trượng.
Tiêu Hằng lại cảm thấy thực lực của mình bị suy yếu thêm mấy phần.