Nhưng hắn vốn không hề dự liệu rằng mục tiêu của Tỏa Linh Trận lại là toàn bộ tu sĩ trong châu Thiên Linh.
“ Hoàn toàn không có đạo lý á?”
“ Vạn Tiên Minh phát cuồng rồi?”
Trong não hải phân tích từng khả năng, nhưng căn bản không thể tìm được động cơ để Vạn Thiên Minh hành động như vậy.
Ngay khi hắn đang trầm tư nhưng không thể tìm được manh mối thì trời đất lại bất ngờ dao động.
Châu Thiên Linh, và cả châu Thiên Phán nơi hắn đang dừng chân cũng đều như vậy.
Nhịp tim tăng nhanh, như gặp phải điều gì uy hiếp đến tính mạng vậy. Lý Phàm vội đứng dậy, thần sức ngưng trọng nhìn bầu trời.
“ Đây là…”
Trên trời truyền đến những chấn động mơ hồ. Cả thế giới đều đang run rẩy nhẹ.
Lúc này toàn bộ sinh linh trong Huyền Hoàng giới đều theo bản năng mà ngước mặt nhìn trời, trong lòng sinh ra nổi hoảng loạn.
Tận thế giáng xuống, cảm giác không nơi để trốn chạy tuôn ra trong lòng của tất cả sinh linh.
Chấn động diễn ra khá lâu mới từ từ ngừng lại.
Lúc này những sinh linh mới lộ ra vẻ may mắn còn có thể sống sót sau kiếp nạn.
Nhưng không ai rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Tại châu Thiên Linh, những người còn sót lại vẫn chưa thể hoàn hồn.
“(Nhất Tâm thiên tôn), xin hãy rời khỏi đi.” Kỷ Hoành Đạo lại yêu cầu lần nữa.
Sau một lúc yên lặng.
“ Ha ha ha…”
“ Ha ha…”
“ Thú vị đó, đây là chủ ý của ai?”
“ Ở lại trong Vạn Tiên Minh quả là lãng phí. Hay là đầu nhập qua ta đi!”
Triệu sư tỷ cười nhẹ hiện thân, hỏi với vẻ rất có hứng thú.
Hình tượng giống hệt với cấm thư miêu tả mà Lý Phàm với nàng ta đã từng xem, hoàn toàn tương đồng với hình tượng luôn được lưu truyền trong dân gian
Một thân áo trắng, dáng vẻ kiều mỵ.
Kỷ Hoành Đạo vội nhắm mắt không dám nhìn thẳng.
“ Mong thiên tôn nên rời khỏi nơi này!”
Trán hắn lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn kiên quyết đưa ra yêu cầu.
Triệu sư tỷ chăm chú nhìn hắn một lúc, lại ngẩng đầu nhìn hướng trời cao.
“ Lá gan không nhỏ.”
Lời vẫn chưa dứt, thân hình đã biến mất.
Ngay khi Nhất Tâm thiên tôn biến mất, vài ngàn ánh kim quanh vốn đang bị nàng ta ngăn chặn đồng loạt rơi xuống. Chúng tiêu diệt toàn bộ những tu sĩ Ngũ Lão hội đến xâm phạm.
Kỳ lạ là cho dù đối mặt với chết chóc, khuôn mặt của những tu sĩ này vẫn không hề lộ ra chút sợ hãi nào.
Mà trên bầu trời cũng không hề xuất hiện dị tượng khi có tu sĩ mất mạng.
“(Nhất Tâm thiên tôn)...”
Kỷ Hoành Đạo nhìn theo phương hướng mà triệu sư tỷ rời đi, âm thầm lẩm bẩm một lúc.
Sau đó mới quay người trở lại, nhìn những trận pháp sư trên thuyền Độ Trần với khuôn mặt vô biểu cảm.
“ Đi thôi.”
“ Đại tiệc đã kết thúc, giờ là lúc ta nên trò chuyện với các ngươi rồi.”
“ Thế giới này có chút vấn đề.”
Ở châu Thiên Linh, khi Kỷ Hoành Đạo điều khiển thuyền Độ Trần khổng lồ rời khỏi, Lý Phàm cũng bị mất đi cảm ứng từ Sát Cơ Vô Tướng.
Việc này cũng không quan trọng lắm, dù sao thì mục đích cũng đã đạt được, hắn đã tường tận mọi chuyện phát sinh ở châu Thiên Linh.
Lúc này Lý Phàm hồi tưởng lại những chuyện vừa nhìn thấy, trong lòng lại có nhiều gút mắt không thể lý giải được.
Nếu nói Nhất Tâm thiên tôn ra tay chỉ là để thăm dò xem Truyền Pháp thiên tôn có thực sự đã biến mất hay không, vậy thì những chuyện phát sinh tiếp theo đó lại có phần khó hiểu rồi.
“ Kỷ Hoành Đạo phát động thiên Huyền Tỏa Linh trận, lập tức đồ sát toàn bộ tu sĩ của một châu.”
“ Đây là một kiểu biểu lộ thái độ. Trong phạm vi bao trùm của Tỏa Linh Trận, nó có năng lực tiêu diệt đa số tu sĩ trong thiên hạ chỉ trong chớp mắt.”
“ Kỷ Hoành Đạo lấy điều này để uy hiếp, yêu cầu Triệu sư tỉ rời khỏi.”
“ Thân là Trường Sinh thiên tôn, nàng ta lại thật sự cứ như vậy mà rời đi.”
“ Một nhân vật có tu vi Trường Sinh Cảnh lại để tâm đến sinh tồn của kiến bọ nhỏ bé? Sau khi Siêu Thoát chẳng lẽ nên có suy nghĩ “ sống chết của ngươi có liên quan gì đến ta “ hay sao.”
Bất ngờ, Lý Phàm lại liên tưởng đến giác ngộ trước kia.
“ Số lượng cư sĩ không thể quá ít…”
“ Xem ra, đảm bảo một số lượng nhất định tu sĩ tồn tại đối với Trường Sinh thiên tôn mà nói còn quan trọng hơn trong tưởng tượng của mình.”
“ Rốt cuộc là vì sao chứ?”
Còn một điều càng khiến Lý Phàm quan tâm hơn, là khi những tu sĩ ở châu Thiên Linh bị giết chết trong chớp mắt, cả thế gian đều run rẩy, cứ như một điềm báo tận thế sắp giáng xuống.
Tất cả những sinh linh trong thế gian này đều sinh ra sự kinh hoảng kỳ lạ. Ngay cả Lý Phàm thân hoài ( Hoàn Chân ) có thể bắt đầu lại một kiếp mới cũng sinh ra cảm giác này.
Mâu thuẫn giữa Huyền Hoàng giới với tu sĩ đã lên đến đỉnh điểm, gần như không còn cách nào hóa giải được nữa.
Theo lý mà nói, tu sĩ chết càng nhiều đối với thế gian này sẽ càng tốt mới đúng. Nhưng hiện tại mà thấy tuyệt đối không phải như vậy.
Thế thì đây lại là do nguyên do gì chứ?
Suy nghĩ trước sau, nhưng do không đủ manh mối nên Lý Phàm vẫn chưa thể tìm được đáp án hợp lý.
Hắn lại bất ngờ nghĩ đến ( Nhất Tâm thiên tôn ). Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến tồn tại của cường giả Trường Sinh Cảnh.
Họ có thể ngăn chặn công kích của Thiên Huyền Tỏa Linh Trận một cách dễ dàng. Kỷ Hoành Đạo thậm chí còn không dám nhìn thẳng nàng ta. Quả thật thâm không thể lường.