“ Nếu số lượng tu sĩ giảm đến một mức độ nào đó thì Huyền Hoàng giới sẽ không thể nào tránh khỏi số phận hoàn toàn rơi vào ( Tiên Khứ).”
“ Đến lúc đó, cho dù là Trường Sinh thiên tôn, cũng không thể nào thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt.”
“ Đây là nguyên nhân uy hiếp của Kỷ Hoành Đạo có thể phát huy tác dụng.”
“( Đồng quy vu tận).”
“Và đây cũng là lý do tại sao ( số lượng tu sĩ không thể quá ít).”
Suy nghĩ của Lý Phàm xoay chuyển một cách nhanh chóng, liên tưởng đến ngôn ngữ hành xử của Triệu sư tỷ, trong lòng có cảm giác mơ hồ rằng phán đoán này đã rất gần với sự thật rồi.
Nhưng tiếp theo lại có một vấn đề khác nảy sinh.
Tại sao tu sĩ lại có (trọng lượng) chứ?
Trời đất có trọng lượng còn có thể lý giải, nhưng xác thịt của tu sĩ, thế nào mà…
Trong chớp nhoáng, dường như có một luồng sấm chớp đánh tan mây mù.
Lý Phàm lập tức thấu hiểu rồi.
“ Nếu như là tu sĩ luyện cổ pháp, tất nhiên không thể được cho là có (trọng lượng), nhưng những tu sĩ luyện tân pháp, chiếm trời đoạt đất.”
“ Hấp thụ linh lực trời đất, mượn kì vật trong thiên hạ, dựa vào đất trời chế công pháp, chiếm đoạt tinh hoa của đất, rút tủy thiên địa…”
“ Đem một bộ phận của thế giới mà hấp thụ hóa thành sở hữu của bản thân.”
“ Vì vậy tự nhiên đã có được một phần (trọng lượng) của thế giới.”
Tu sĩ Kim Đan trở xuống vẫn còn không thể thấy rõ ràng. Nhưng từ Nguyên Anh trở lên, chiếm hữu ( động thiên) từ thiên địa, hóa thành lĩnh thành của bản thân.
Như vậy thì có thể dễ dàng giải thích rồi.
“Động Thiên…”
“ (Trọng lượng) của thế giới…”
Tiếp đến, Lý Phàm lại suy đoán ra nhiều điều hơn nữa.
Theo hiểu biết của Lệnh Hồ Xương Dược Vương tông mà nói, (Tiên Khứ) bên trên Huyền Hoàng giới có lẽ đã tồn tại ở đó từ trước khi triển khai tân pháp rồi.
Lúc đó tiên đạo thập tông liên thủ, tránh cho Huyền Hoàng giới rơi vào số phận bị nuốt chửng.
Những cường giả đứng trên đỉnh cao của tu tiên giới khi đó rốt cuộc đã làm gì?
Nghĩ đến hiện trạng của Huyền Hoàng giới, trong não hải Lý Phàm không tránh khỏi xuất hiện một suy đoán lớn gan.
“ Lúc trước, khi biết được đạo tu hành tân pháp từ ( Ngũ Linh Cảm Khí Pháp), trong lòng mình đã có nghi ngờ.”
“ Tu sĩ cứ như vậy chiếm trời đoạt đất, vậy mà vùng thiên địa này vẫn có thể kiên trì được lâu như vậy, thật là khó mà tin được.”
“ Càng hiểu rõ những bí mật của Huyền Hoàng giới, mình vẫn cứ hoài nghi.”
“Trong Huyền Hoàng giới, các loại động thiên, tiểu thế giới, dường như có số lượng quá nhiều.”
“ Đại Huyền, Li Giới, ngay cả vô số những thế giới phụ thuộc, thậm chí đều hình thành nên những động thiên khác nhau.”
“ Hiện tại mà thấy, những nơi này chưa chắc vốn đã thuộc về Huyền Hoàng giới.”
“ Mà có lẽ năm đó, do tiên đạo thập tông muốn tránh khỏi bị Tiên Khứ nuốt trọn, mới tìm cách ( thu hoạch) từ hư không mang về, giúp Huyền Hoàng giới tăng (trọng lượng).”
“ Hành động này của tu sĩ cổ xưa thật sự có thể sánh ngang với bắt sao hái nguyệt rồi.”
Nghĩ đến số động thiên bất tận, số lượng lớn tiểu thế giới, Lý Phàm không tránh khỏi cảm khái.
Nhờ vào tích lũy năm đó mới có thể tạo được gia sản phong hậu cho Huyền Hoàng giới ngày nay.
Vậy nên mới có thể kiên trì mấy ngàn năm trước sự chiếm đoạt vô độ của tu sĩ.
“ Thế gian này, một khi tu sĩ chết đi sẽ (trả đạo về trời). Đây là do thế gian cảm thấy nguy hại cho bản thân nên mới tự sinh ra biện pháp ứng phó.”
“ Thủ pháp thu hồi này giúp làm chậm đi tốc độ (trọng lượng) bị tiêu hao.”
“ Nhưng…”
Lý Phàm lại tiếp tục trầm tư.
Thứ gọi là (trọng lượng), chỉ là một từ dựa vào tình huống hiện tại để diễn tả phương thức Huyền Hoàng giới kháng cự lực hút của Tiên Khứ mà thôi.
Trước mắt có thể thấy, khi tu sĩ chết đi, ( trọng lượng) mà tu sĩ (trả đạo về trời) sẽ trở nên ít hơn nhiều so với lúc còn sống.
“ Có lẽ do động thiên bị hủy hoại, năng lượng trả về trời ở dạng vô hình. Nhưng thiên địa muốn chuyển hóa năng lượng này thành ( trọng lượng ) có hình thể, lại phải mất một khoảng thời gian dài đằng đẵng.”
“ Một khi tốc độ sinh ra của động thiên chậm hơn nhiều so với tốc độ biến mất, nhập không thể sánh được với xuất thì sẽ ảnh hưởng đến an nguy của Huyền Hoàng giới.”
“ Cho nên số lượng tu sĩ phải được khống chế, giữ được cân bằng.”
“ Đây cũng là một khả năng.”
“ Còn có một suy đoán khác nữa là…”
Lý Phàm chau mày.
“ Sau khi tu sĩ chết đi, không hoàn toàn trả đạo về trời mà sẽ biến mất một bộ phận…”
“ Có một số sự việc càng nghĩ càng đáng sợ, nhưng một khi phát sinh ở Huyền Hoàng giới lại trở nên rất bình thường.”
Lý Phàm lại nhớ đến cảnh tượng được ghi lại khi Dược Vương Đỉnh phá giới rời đi. Rời khỏi sự bảo hộ của thế gian, vọng tưởng có thể xuyên qua hư không tìm đường sinh tồn, rốt cuộc lại trở thành bướm đêm lao vào lửa đỏ, không tránh khỏi bị hút vào Tiên Khứ.
“ Tiên Khứ…”
Điều khủng hoảng nhất chính là phải đối mặt với một điều chưa từng biết tới.
Lúc đó, thông đạo tiên giới tại sao lại biến thành thứ có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ này?
Tiên giới trước kia, bây giờ vẫn còn tồn tại hay không? Nếu như tiên giới không còn thì thứ gì đã hủy diệt nó?
Càng nghĩ, trong lòng Lý Phàm lại càng sinh ra cảm giác sợ hãi.