Ánh sáng của Tu Tiên giới ở phía trước cách đó không xa, nhìn lại Liệt Giới Kình dường như không bao giờ biết mệt mỏi, trong đầu Lý Phàm đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Chỉ chợt lóe lên, thân hình hắn không hề dừng lại.
Sau một khắc, Lý Phàm một lần nữa xuất hiện ở trên biển rộng mênh mông.
Biển trời cùng một màu, gió ẩm mặn khẽ thổi.
Lý Phàm hít vào sâu một hơi, thở dài nói.
“Vẫn là bầu trời xanh là xinh đẹp nhất.”
Chờ đời hàng trăm năm trong thế giới bị đè ép dưới sự bao phủ của Huyền Võng, Lý Phàm hôm nay đã trở lại ban đầu mới hiểu được giá trị của sự tự do không bị ràng buộc này.
Không đi gia nhập Vạn Tiên Liên minh trước, Lý Phàm xác định phương hướng, bay về phía chỗ giao giới giữa biển Tùng Vân và châu Thạch Lâm.
Đích đến của hắn chính là di tích của Thiên Cơ tông trong Bách Thạch động thiên.
Đó cũng là nơi khi ấy Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử tìm được “Thiên Cơ Ngọc Hoan Kim Chương”.
Ở kiếp trước, Tiêu Hằng nhờ có sự giúp đỡ của Lệnh Hồ Xương, ngoại trừ Kim Chương, còn khai quật được một số công pháp khác từ di tích.
Bao gồm cả bí thuật “chính thủ già thiên”.
Tất nhiên là Lý Phàm không thể bỏ qua.
Tuy bên ngoài trông giống như một con chim bình thường, nhưng tốc độ bay của Lý Phàm không hề chậm chút nào.
Hơn hai mươi ngày sau, Lý Phàm đến bên ngoài Bách Thạch động thiên.
Cái gọi là Bách Thạch động thiên, chính là một hang động ngầm khổng lồ ở biên giới châu Thạch Lâm.
Bên trong hang động có vô số nhánh đường.
Cứ cách một khoảng thì sẽ có một khoảng rộng sáng sủa, tạo thành một đại sảnh rộng rãi dưới lòng đất.
Trong đại sảnh có quái thạch lởm chởm, phát triển không có lề lối, từ trên trần của sảnh xuống dưới, hướng ra ngoài tường.
Có nhiều hình dạng khác nhau, tựa như người tựa như thú, khiến người ta phải khiếp sợ.
Có rất nhiều tu sĩ lạc mất phương hướng ở trong đó, từ đó một đi không trở về
Mà rốt cuộc thì Bách Thạch động thiên rộng lớn đến mức nào thì không ai biết được.
Là một trong số ít những hung khu của châu Thạch Lâm, tuy biết rằng nơi này có thể ẩn giấu bí mật gì đó, nhưng có rất ít tu sĩ sẵn sàng đến đây khám phá.
Lý Phàm không ngừng đi sâu vào trong động đá vôi, ngạc nhiêu là lại không gặp được người nào.
Càng đi sâu thì đường càng phức tạp.
Thường thì một giao lộ sẽ có có đến bảy hoặc tám ngã rẽ.
Hơn nữa, không chỉ có thần thức sẽ bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định.
Bản thân động đá vôi này thi thoảng cũng sẽ xảy ra biến hóa.
Khi đến thì không sao, nhưng khi muốn quay lại, thì sẽ phát hiện con đường ban đầu đã biến mất một cách khó hiểu.
Đã vậy địa chất của động đá vôi này lại vô cùng cứng rắn, muốn mạnh tay mở ra một con đường để đi cũng không được.
Đây cũng là lý do tại sao Bách Thạch động thiên lại hung hiểm như vậy.
“Theo như lời của Lệnh Hồ Xương kia, Bách Thạch động thiên này rất có thể là do dị thú thượng cổ ‘Quy Nguyên Cáp’ sau khi chết đi biến thành.”
“Quy Nguyên Cáp sống sâu trong lòng đất, dùng địa mạch sông nuối làm thức ăn, là kẻ có tiếng xấu chuyên phá hoại địa hình, thậm chí có thể khoét rỗng toàn bộ lòng đất của một châu.”
Lý Phàm nhớ lại những kiến thức mà Hàn Vô Ưu đã nghe được.
“Chẳng qua là, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
“Trong cơ thể của nó thường tồn tại một lại ‘thạch linh trùng’ cộng sinh.”
“Thiên tính của Quy Nguyên Cáp tham lam, không chút kiềm chế ăn mà sạch địa mạch, thậm chí có thể khiến chính mình no chết.”
“Mà trong hầu hết các trường hợp, bọn chúng không có thời gian để tiêu hóa hấp thụ địa mạch chi lực trong cơ thể.”
“Đến mức khiến trong ngưng kết ra từng mảng từng mảng địa mạch chi thạch.”
“Thạch linh trùng này thích ăn địa mạch thạch. Trợ giúp Quy Nguyên Cáp giảm bớt áp lực tiêu hóa, đồng thời bản thân nó lại hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề thức ăn.”
“Quan hệ cộng sinh hoàn hảo.”
“E rằng rất có khả năng là những đường hầm phức tạp bên trong Bách Thạch động thiên này là do đám Thạch Linh Trùng đào ra.”
Lý Phàm vừa bay, vừa cẩn thận tìm kiếm thạch linh trùng trong bóng tối.
Tìm kiếm một hồi lâu.
“Chính là ngươi!”
Lý Phàm hiện lại nguyên hình, Ngũ Hành Niết Bàn kiếm lặng lẽ ra khỏi vỏ.
Một cái động sâu xuất hiện trên bức tường đá của đường hầm.
Bóng dáng màu xanh xám hiện ra, muốn chui sâu vào trong tường chạy trốn.
“Trói trùng!”
Lý Phàm bất ngờ kích hoạt thần thông, bắt được nó.
Một con sâu khổng lồ mập mạp, cả người màu xanh xám, to bằng một đứa trẻ sơ sinh lập tức xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
Lúc này nó không thể động đậy, không khỏi liên lục phát ra tiếng kêu chít chít.
Lý Phàm gõ nhẹ lên người một cái, phát ra âm thanh trầm đục.
Thịt trên toàn bộ cơ thể Thạch Linh Côn không ngừng lắc lư, dưới sự cảnh cáo của Lý Phàm, nó lập tức ngoan ngoãn.
Truyền linh khí vào trong cơ thể nó, Lý Phàm nhắm mắt cảm ngộ kết cấu cơ thể của Thạch Linh Trùng.
Tuy nó có thể nuốt chửng địa mạch chi thạch, nhưng mức độ phức tạp của cấu trúc sinh lý của nó thậm chí còn không bằng con chim bình thường mà Lý Phàm biến thành trước đó.
Không lâu sau, Lý Phàm buông lỏng trói buộc.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên người hắn có kim quan bao phủ, biến thành hình dạng của Thạch Linh Trùng.
Con sâu béo ban đầu kia rơi một cái phịch xuống đất, cũng bất chấp cả đồng đội mới của mình là Lý Phàm, cuốn quýt đào đất chạy trốn.
Không bao lâu sau khi cái hố bị nó đào xuất hiện, dưới ánh mắt của Lý Phàm, nó đã dần khép lại.