Những thứ trái ngược lẽ thường, đều là kết quả của sự giao cảm kịch liệt của thiên địa khí cơ.
Nhờ những vật dụng kỳ lạ này, có thể cảm nhận sâu sắc khí thế thiên địa.
“Cũng giống như lúc đầu ta mượn Thương Hải Châu để cảm nhận thiên địa.” Lý Phàm cũng không quan tâm những thứ này có ích hay không, hắn nhặt hết tất cả.
Cuối cùng, đến tầng chín của Khuy Thiên tháp.
Sau khi mở ra, lại trống rỗng không có gì.
“Giống như Tiêu Hằng nói.” Trong dự liệu, Lý Phàm cũng không có gì đáng tiếc.
Sau khi tìm kiếm tỉ mỉ một lần vẫn không có kết quả, hắn đang chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên phúc tâm lâm chí, hắn quay người trở lại.
Nhìn chằm chằm vào không gian tầng chín.
“Theo tình hình ở bên ngoài, có vẻ như kiếp nạn ở nơi núi cao Thiên Cơ tông, là đột nhiên ập xuống.”
“Họ hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể chết thảm.”
“Bảo mệnh còn không kịp, chẳng cần nói đến việc di chuyển bảo vật.”
“Vậy tại sao, tầng chín của Khuy Thiên tháp lại trống rỗng?”
Lý Phàm bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, càng nghĩ càng cảm thấy như thể nơi đây đang ẩn chứa bí mật nào đó.
Nhưng dù hắn có tìm kiếm cẩn thận đến đâu, cũng không thể tìm thấy bất kỳ thứ có giá trị.
Có vẻ như chỉ là mong muốn đơn phương của hắn thôi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Pháp dưt khoát phát động Ngũ Hành Tịch Diệt kiếm, trực tiếp cắt tầng chín của tháp đá ra khỏi phần còn lại.
Ánh sáng tịch diệt màu đen, bẻ gãy nghiền nát như cỏ khô, phá hủy cấm chế còn sót lại của Khuy Thiên tháp sau hàng nghìn năm.
Sau đó, trong âm thanh nổ lên vang dội, tầng cao nhất của Khuy Thiên tháp đã bị Lý Phàm thu vào bên trong nhẫn trữ vật.
“Thà nhặt nhầm, còn hơn bỏ sót.”
Lý Phàm gật đầu hài lòng.
Sau đó hắn lại vơ vét sạch sẽ di tích nơi đây cả trong lẫn ngoài.
Cuối cùng, hắn lại tìm thấy bốn môn công pháp ở một số hang độc lập khác.
Ba môn Kim Đan, một môn Nguyên Anh.
Mà môn công pháp Nguyên Anh này chính là “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”.
“Chắc là hang động ở khu vực biên giới di tích, mấy chục năm sau vì ngoài ý muốn mà lộ ra bên ngoài, mới khiến cho hai huynh đệ Khấu Hồng phát hiện ra.”
“Nhưng vận mệnh của hai người này cũng thật sự là quá tệ, rõ ràng chỉ cần tìm kiếm cẩn thận hơn chút nữa, liền có thể phát hiện ra di tích thực sự của Thiên Cơ tông cách đó không xa.”
“Kết quả là khi Khấu Hồng nhìn thấy công pháp Nguyên Anh một lần, hắn nảy sinh lệch tâm. Ngược lại bỏ lỡ bảo khố.”
Suy thông suốt nguyên do trong đó, Lý Phàm không khỏi sinh ra cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Lý Phàm-người đã có thu hoạch lớn, không dừng lại thêm nữa.
Hắn lại biến thành Thạch Linh Trùng, đào ra một lối đi từ vách đá đã được bịt kín lại.
Rời khỏi Bách Thạch động thiên, hắn hướng về phía Tùng Vân hải.
…
Đảo Lưu Ly.
Hà Chính Hạo gần đây rất phiền não, rất loạn cũng rất hoảng.
“Đi hay là không đi nhỉ?”
Hà Chính Hạo mặt ủ mày ê, thở dài một hơi.
Không biết chuyện gì xảy ra, lúc trước khi hắn tu luyện “Tọa Sơn Quyết”, đột nhiên lòng hắn sinh cảm ứng.
Trên thế gian này, vậy mà có thêm một người khác cũng đang tu luyện “Tọa Sơn Quyết”.
Vốn dĩ bắt đầu tu luyện “Tọa Sơn Quyết” đã rất chậm rãi, giờ đây lại còn có thêm một người cùng tu luyện.
Cái này còn chịu đựng nổi sao?
Cơ bản có thể nói là không cách nào tu luyện nữa.
Công pháp tu luyện mà Hà Chính Hạo một mực tu luyện bỗng dưng gặp phải biến cố này, khiến hắn không biết phải làm sao cho phải.
“Tọa Sơn Quyết” này là khi còn trẻ hắn thăm dò động phụ ngẫu nhiên đạt được, chưa từng tiết lộ cho ai khác.
Làm sao đối phương lại biết được?
Việc này rất kỳ quái, Hà Chính Hạo, người vốn có lá gan không phải quá lớn, càng không dám tùy tiện tới cửa tìm hiểu thực hư, sợ rằng sẽ gặp bất trắc.
Hắn chỉ có thể trốn trong đại trận hộ đảo xoắn xuýt cả ngày.
Ngay tại lúc này.
“Tiểu nhân phương nào! Dám can đảm học trộm công pháp của tông ta!”
“Cút ra đây cho ta!”
Âm thanh vang lên như sấm, không ngừng quanh quẩn trên không trung đảo Lưu Ly.
Hà Chính Hạo trước tiên sửng sốt một chút, đang muốn ra ngoài để xem xét tình hình.
Sau đó, hắn nhanh chóng kịp phản ứng.
“Đối phương đã tìm tới cửa rồi?”
Cảm nhận được khí tức cường đại mà đối phương phát ra, mặt Hà Chính Hạo nhất thời như màu đất.
“Kim Đan kỳ?”
“Sao lại như thế?”
“Đồng tu cùng một công pháp với ta còn chưa tính, tu vi vậy mà còn cao hơn ta?”
Hà Chính Hạo nghẹn họng, lập tức rơi vào hoài nghi cực lớn đối với nhân sinh.
“Lần này xong rồi...”
Trong nháy mắt, trong đầu Hà Chính Hạo xuất hiện rất nhiều ý niệm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định tạm thời đến đảo Vạn Tiên trốn tránh.
Ngay vào lúc hắn chuẩn bị phát động pháp trận truyền tống.
“Ta biết ngươi trốn bên trong, vì sao không dám ra đây gặp ta?” Tiếng hét phẫn nộ đối phương lại lần nữa vang lên, tiếng như sấm nổ.
Toàn bộ đảo Lưu Ly tựa như đều run rẩy trong tiếng quát này.
Da mặt Hà Chính Hạo giật giật, cũng không dám lên tiếng, chỉ cuống quýt mở ra Truyền Tống trận.
Ai từng nghĩ đến, người nọ lại giống như phát hiện hành động của hắn.
“Muốn chạy trốn? Hừ!”
Một luồng dao động tức thì bao phủ trên không đảo Lưu Ly.
Hà Chính Hạo hoảng sợ phát hiện, Truyền Tống trận của đảo Lưu Ly vậy mà mất đi liên hệ với đảo Vạn Tiên.
“Phong tỏa không gian?!”
Trán hắn nháy mắt có mồ hôi lạnh nhỏ giọt.