Đối với sự khủng bố của sương trắng phệ nguyên, Lý Phàm từng làm mưa làm gió ở trong vực sâu mấy năm, đương nhiên là vô cùng hiểu rõ.
Nếu như lúc ấy biết sự thần kỳ của Phổ Hiền Chân Diệp, Thiên Huyền Tỏa Linh Trận trong mê vụ kia cũng không đến mức xây dựng khổ cực như thế.
“Thậm chí, có vật này, có thể thăm dò chỗ sâu trong mê vực...”
“Mà ở kiếp trước, cho đến khi ta hóa thân thành vật, Thiên Huyền Tỏa Linh Trận hoàn toàn xây xong, Đạm Đài Xán cũng không để lộ ra bất kỳ tin tức gì có liên quan đến việc này...”
Tin tức kia có phần quá mức chấn động.
Trong lúc nhất thời, Lý Phàm và Tiêu Tu Viễn mỗi người đều rơi vào trong trầm tư, ngàn dặm trong đường, nhã tước im ắng.
“Đạm Đài gia thật thú vị, phát hiện tình báo quan trọng như vậy, thế mà lại không báo cáo kịp thời.” Không lâu sau đó, vẫn là Tiêu Tu Viễn phá vỡ yên tĩnh.
“Đạm Đài gia này, rốt cuộc có lai lịch gì?” Lý Phàm tiếp tục đề tài, hỏi.
“Gia chủ Đạm Đài Ly Nhược, tiên tôn Hợp Đạo, chính là một trong ba cự đầu chấp sự của tổng bộ Bố Chính đường Vạn Tiên Minh.”
“Bởi vì làm việc khiêm tốn, cho nên Đạm Đài gia từ trước đến nay không được người ngoài biết đến.”
“Chỉ có đến tầng cấp nhất định, mới biết được sự đáng sợ của Đạm Đài gia.”
Tiêu Tu Viễn giải thích cho Lý Phàm.
“Có điều, Bố Chính đường cũng không phải của một mình Đạm Đài gia hắn, lần này xảy ra sơ suất lớn như vậy, đoán là hắn sẽ phải khai báo việc này.”
Giọng điệu của Tiêu Tu Viễn đột nhiên trở nên có chút kỳ quái: “Ta thấy Đạm Đài Xán không phải đồ ngu, sao lần này lại ra chiêu hồ đồ vậy?”
“Theo lý mà nói, mức độ lợi hại của chuyện này có thể giúp Đạm Đài gia có chỗ đứng vững vàng hơn.”
“Không nghĩ tới cứ như vậy bị hắn ném ra ngoài chỉ vì chút lợi nhuận cực nhỏ.”
Lý Phàm trầm ngâm một lát, phân tích: “Có lẽ, người này cũng không phải thật sự ngu xuẩn như vậy.”
“Dù sao, Đạm Đài gia là Đạm Đài gia, Đạm Đài Xán là Đạm Đài Xán.”
Lời nói có chút luẩn quẩn, sau khi Tiêu Tu Viễn nghe xong như có điều suy nghĩ.
Sau đó, hai người lại rảnh rỗi tán gẫu một hồi, giao hẹn lần sau có cơ hội sẽ hợp tác.
Lý Phàm thông qua đường mật đạo ngàn dặm, tránh được đông đảo các tu sĩ đông nghịt chen lấn một mảnh bên ngoài, la hét ầm ĩ muốn tìm thuyết pháp, lặng lẽ về tới bên trong Thiên Huyền Kính.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Lý Phàm bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này.
Phổ Hiền Chân Diệp, mua với giá 300, 400 điểm, phần lớn là bán cho Đạm Đài Xán với giá 1300.
Trong quá trình có chút đường rẽ nho nhỏ.
Tổng cộng lại, coi như xấp xỉ tăng khoảng gấp 4 lần.
Trừ tổn thất ngoài ý muốn khi đi mua cỏ Linh Vụ trước đó.
Mà tài sản của Lý Phàm cũng từ hơn năm trăm vạn độ cống hiến, tăng lên đến con số trên trời 1860 vạn.
Thế nhưng, bây giờ Lý Phàm đã không còn là kẻ não rỗng mới vào Tu Tiên giới nữa.
Lúc này đối mặt với độ cống hiến to lớn như vậy, hắn tâm bình khí hòa, mặt không đổi sắc.
Chỉ thuần thục mở ra danh sách mua sắm của Thiên Huyền Kính, ngoại trừ phung phí mua sắm vật phẩm cần thiết cho giao dịch với Đế quốc, còn không ngừng chọn lựa những đồ vật có khả năng sẽ hữu dụng đối với tu hành sau này.
Đáng tiếc bây giờ cấp bậc quyền hạn vẫn chưa đủ, khiến Lý Phàm cảm thán, chỉ có bảo sơn mà không xài được.
Thời gian hạnh phúc tiêu xài tùy ý cũng không lâu lắm.
Rất nhanh, đúng như Lý Phàm dự đoán, một âm thanh vang lên trong Thiên Huyền Kính.
Muốn hắn lập tức tiến về Diễn Võ đường tiếp nhận điều tra.
Liên quan tới việc hắn có tồn tại hành động ác ý thao túng thị trường, phá hủy sự ổn định của Vạn Tiên Minh hay không.
Lần trước bởi vì chuyện thanh ngưu kéo xe nên bị Thiên Cơ đường điều tra vẫn còn rõ mồn một trước mắt, lần này, Lý Phàm lại đi tới khu vực trung tâm của đảo Vạn Tiên.
Sau khi đi qua Sách Trận đường, tiếp tục hướng đi vào vào trong, Lý Phàm dừng bước trước một khối kiến trúc có tấm bia đá khắc chữ “Võ” sừng sững trước cửa.
Trong nháy mắt nhìn thấy chữ này, Lý Phàm cảm thấy một luồng không khí xơ xác tiêu đào, áp lực bao phủ lấy mình.
Trước mắt dường như hiện ra một số ảo ảnh, sau một khắc giống như muốn đao kiếm gia thân.
“Chữ là chữ tốt, nhưng so với đá chữ ‘Loạn’ mà ta nhìn thấy lúc trước, vẫn thiếu một chút mùi vị.”
Kìm nén bản năng xúc động muốn phản kích trong nội tâm, Lý Phàm cẩn thận quan sát thật lâu, âm thầm suy nghĩ.
Thần sắc nghiêm túc, sau đó không đổi sắc sải bước đi vào trong Diễn Võ đường.
Lý Phàm khá là quen thuộc với bên trong Sách Trận đường, đó là rất nhiều không gian chồng lên nhau di chuyển bằng truyền tống trận. Mà cảnh quan chủ yếu của Diễn Võ đường này là do rất nhiều khối đá khổng lồ lơ lửng trên không trung cấu tạo thành.
Quái thạch lởm chởm như những vì sao đầy trời phân tán trong không gian.
Đột nhiên nhìn lại, hình dạng của mỗi tảng đá đều không giống nhau.
Có loại giống người giống thú, cũng có như núi như nước.
Trên tảng đá lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy lầu các, cỏ cây cùng với bóng người thỉnh thoảng bay qua.
Còn phi thạch mà giờ phút này Lý Phàm giờ phút đang đứng lên cũng cực kỳ đặc biệt.
Hoàn toàn trụi lủi, bằng phẳng như gương.