“Ha ha ha! Ta thành công rồi!”
Bên cạnh Hàn Dịch, một vị tu sĩ đột ngột đứng lên, hô lớn nói.
Hàn Dịch đang nhắm mắt ngưng thần không khỏi cũng chịu một chút ảnh hưởng, hình dạng hắc vũ lại một lần nữa tan rã.
Hắn khẽ nhíu mày.
Chờ khi hắn vất vả tĩnh tâm lại, lại một lần nữa thử ngưng tụ đạo cơ của bản thân.
Trong tiểu viện lại một người Trúc Cơ thành công, hơi thở trên người trào ra, phát ra tràng dài tiếng rít gào.
“Hôm nay mới biết ta là ta! Tạ ơn đại sư!”
Người nọ cười ha ha, khom người thi lễ một hướng về phía Chúc Thiếu Đường, sau đó hăng hái phi độn mà đi.
Hàn Dịch cau mày, đạo cơ lại tán loạn mấy phần.
“Mười năm cực khổ, hôm nay mới thành công. Từ nay về sau, thiên địa có rộng lớn, Nam Cung Càn ta bước một chân vào.” Một vị tu sĩ dáng vẻ thư sinh, rung đùi đắc ý, sau khi ngâm một bài thơ thì nhẹ nhàng rời đi.
Vùng đan điền của Hàn Dịch, hình ảnh lông vũ Huyền Điểu màu đen hoàn toàn tan vỡ.
“Có yên được hay không!”
Chợt phun ra một búng máu tươi, Hàn Dịch giận tím mặt, đứng bật dậy liếc nhìn bốn phía.
Tuy nhiên lại mờ mịt phát hiện, trong tiểu viện, vậy mà chỉ còn lại một mình hắn.
Đại sư Trúc Cơ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, an ủi: “Nhóc con đừng nản chí, tuy lần này thất bại, nhưng ta thấy ngươi cách thành công đã không còn xa.”
“Nói không chừng lần sau nhất định có thể Trúc Cơ thành công.”
Hàn Dịch nghe vậy, tâm tư dưới sự kích động, lại phun ra một búng máu tươi.
Đại sư Trúc Cơ tốt bụng đưa qua một viên đan dược: “Con đường tu hành, không thể cưỡng cầu. Theo ta, ngươi nên trở về dưỡng thương, điều dưỡng thân thể trước.”
“Lần sau tới, ta chỉ thu ngươi một ngàn điểm độ cống hiến thôi”
Hàn Dịch há miệng, muốn nói lại thôi.
Tuy trong lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng đối mặt với đại sư Trúc Cơ thực lực hơn xa hắn, cũng không thể làm gì.
Hung hăng nuốt đan dược vào trong bụng, Hàn Dịch lảo đảo bay khỏi đảo Trúc Cơ.
“Hàn Dịch này, thật là suy tới cực điểm.”
“Xem ra, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm nghịch thiên đổi vận của hắn.”
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, lặng lẽ ra khỏi đảo Vạn Tiên, chạy thẳng tới Hàn Dịch bị sát cơ vô tướng khóa.
Lý Phàm quyết định trực tiếp sử dụng phép sưu hồn, xem thử một chút rốt cuộc trên người Hàn Dịch này cất dấu bí mật gì.
Từ sau khi ra khỏi đảo Trúc Cơ, Hàn Dịch giống như bị nhận phải đả kích thật lớn.
Không có mục tiêu và phương hướng, mờ mịt luống cuống, tùy ý phi hành.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, đã đến một vùng biển lạ.
“Đáng chết, lại chỉ kém một chút như vậy.”
“Này, lão tặc thiên!”
Xung quanh không có ai, Hàn Dịch mặc sức xả giận chỉ lên bầu trời, tùy ý phát tiết nói.
Đúng lúc này, mặt biển vốn đang yên tĩnh đột nhiên cuộn lên một trận sóng lớn.
Giống như có thứ gì đó đang trồi lên trên từ đáy biển sâu.
Hàn Dịch nhìn chằm chằm mặt nước, vẻ mặt khó hiểu.
Trái phải đánh giá một hồi, hắn thuận theo lặn vào trong nước.
Không ngừng bơi xuống dưới, tiến sâu xuống đáy biển.
Cuối cùng hắn phát hiện nơi phát ra dị động trên mặt biển.
Thì ra trong phế tích dưới đáy biển, không hiểu sao lại xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.
Rất nhiều nước biển bị hút vào trong động, tạo thành một xoáy nước khổng lồ.
Hàn Dịch nhìn chằm chằm vào xoáy nước, vẻ mặt không ngừng biến ảo.
Cuối cùng hắn khẽ cắn răng, đâm đầu lao vào trong xoáy nước.
Nhưng vào lúc này...
“Trói trùng!”
Hình như hắn nghe thấy một câu truyền tới từ bên tai như có như không.
Sau đó Hàn Dịch hoảng sợ phát hiện, bản thân vậy mà mất hoàn toàn quyền điều khiển cơ thể, cả người, không thể động đậy!
Một đạo bóng đen không nhìn rõ mặt, chậm rãi xuất hiện phía sau hắn.
Từ trên người kia truyền tới một hơi thở cực kỳ nguy hiểm, khiến cho trái tim Hàn Dịch nguội lạnh hơn nửa.
Mắt thấy tay của đối phương sắp phủ xuống trên đầu Hàn DỊch.
Chợt từ trên mặt biển nhanh chóng bắn tới một đạo kim quang.
Mục tiêu không phải là Hàn Dịch, mà là bóng đen trước mặt Hàn Dịch!
Uy lực kim quang không hề tầm thường, bóng đen không thể không lắc mình tránh né.
“Lý đại sư, chúng ta tìm ngươi thật cực khổ mà!”
Bốn gã tu sĩ áo đen, giống như đã ẩn hình từ trước, đột nhiên xuất hiện, bao vây hai người.
“Hử?”
Nhìn bốn tên tu sĩ đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lý Phàm hơi có chút ngạc nhiên.
Kể từ khi đời này có danh hiệu “Tu sĩ Thiên Cơ tông” làm mưa làm gió tới nay, Lý Phàm trở nên đặc biệt cẩn thận.
Chỉ cần đi ra ngoài, nhất định sẽ dùng bí thuật “Chích Thủ Già Thiên” để che giấu hành tung của mình.
Đời đầu tiên bí thuật có thể cảm giác của Huyền Võng đúng là bất phàm, Vạn Tiên Minh lớn như thế, tu sĩ muốn gặp mặt Lý Phàm đếm không hết.
Nhưng vẫn không có ai có thể được như ý nguyện.
Không nghĩ tới hôm nay, cuối cùng lại chào đón mấy vị khách không mời mà tới.
“Các ngươi là ai?” Lý Phàm mở miệng hỏi, cũng không trông chờ đối phương sẽ thành thật khai báo, chỉ đơn thuần là kéo dài thời gian.
Cảm ứng hơi thở bốn gã tu sĩ tỏa ra, Lý Phàm an tâm một chút.
Kém hơn Thiên Dương không chỉ một bậc, chắc là cảnh giới Nguyên Anh.
“Tìm ta có chuyện gì?” Lý Phàm biết rõ vẫn cố hỏi.
“Đợi rồi người sẽ biết!” Một người trong đó lạnh giọng nói: “Bày trận!”