Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 710 - Chương 710. Nguyên Anh Kim Mại Thủ (2)

Chương 710. Nguyên Anh kim mại thủ (2) Chương 710. Nguyên Anh kim mại thủ (2)

Động thiên chấn động, bên trong núi, rừng sương, bình nguyên như nghênh đón tận thế.

Bên trong tiếng nổ khổng lộ, từng âm thanh nứt vỡ xuất hiện bên trong Động Thiên pháp vực.

Ngọn núi nghiêng sập, rừng sương đảo lộn, đất bằng rung chuyển...

Giống như ngay sau đó, tứ đại động thiên sẽ hoàn toàn bị hủy diệt.

Nhưng mấy vị tu sĩ áo đen này phối hợp cực kỳ ăn ý, trước sự sống chết lúc này, lại không có ai lùi bước.

Pháp lực toàn thân vận chuyển tới cục hạn, bốn người hợp sức, vậy mà có thể mạnh mẽ chống đỡ được Phiên Thiên chưởng.

Ảo ảnh bàn tay biến mất, động thiên không ngừng chấn động lúc này mới chậm rãi khôi phục lại yên tĩnh.

Bốn người vẻ mặt kinh hồn chưa hồi phục lại, vội vàng hấp thu linh khí xung quanh, bù đắp thương thế động thiên của bản thân.

Đồng thời lấy đan dược ra ăn, tìm kiếm bóng dáng Lý Phàm.

“Kiểu thần thông này có uy lực khổng lồ, Lý Phàm kia đương nhiên cũng tiêu hao rất nhiều. Chúng ta nhân cơ hội này, phá vỡ Khốn Long trận!”

“Người này cũng không phải tu vi Kim Đan như vẻ ngoài, nói không chừng hắn đã sớm hồi phục thương thế.”

“Đúng vậy, nhất định phải mang tin tức đó truyền về. Người này rất có thể là mồi nhử Vạn Tiên Minh ném ra!”

Bốn người vừa nắm chắc thời cơ chữa thương, vừa dùng thân thức câu thông trao đổi.

“Quái lạ, hắn đâu rồi?” Chậm rãi chữa trị thương thế, tìm một vòng, bốn người cũng không thể tìm thấy bóng dáng Lý Phàm.

“Sẽ không phải hao hết thể lực, tự biết không đánh lại nên chạy trước đó chứ?”

Mấy vị tu sĩ áo đen Ngũ Lão hội hiện lên nghi ngờ trên mặt.

“Nhìn uy thế của một chưởng kia thì rất có thể. Một chưởng gần như đánh nát Động Thiên pháp vực của bốn người chúng ta, thần thông cấp bậc này đánh ra, cho dù hắn có mạnh tới cỡ nào cũng sẽ phải chịu phản phệ không nhỏ mới đúng...”

“Chuyện này cũng chưa chắc, Cổ tu sĩ thiện chiến, Lý Phàm này lúc trước rõ ràng có điều che dấu.”

“Cho dù như thế nào, cẩn thận vẫn hơn. Phá trận pháp này trước!”

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, liên thủ tấn công Phân Quang Khốn Long trận mà Lý Phàm bày.

Hình như trận pháp thật sự không có tu sĩ bảo vệ, lực phòng ngự vốn không gì phá nổi trở nên vô cùng yếu ớt.

Kim bát khổng lồ trong nháy mắt lung lay muốn sụp.

Bốn người mừng rỡ, tăng mạnh tần suất tấn công.

Khi Khốn Long trận hoàn toàn bị bọn họ đánh tan, kim quang đầy trời bay xuống như mưa.

Bao phủ bốn người, phản chiếu ra ánh sáng đẹp mắt.

Kim quang bắn ra bốn phía, bọn họ khẽ nheo lại ánh mắt.

“Cẩn thận!”

Đúng lúc này, tu sĩ cầm đầu chợt hô to nhắc nhở.

Lời còn chưa dứt, một tiếng uỳnh kéo tới, những kim quang bay xuống bên cạnh bọn họ, thậm chí còn có một phần trực tiếp nổ tung.

Năng lượng kinh khủng nổ ra từ trung tâm, quét quang xung quanh.

Mà Bạo Tạc Nguyên ngụy trang thành kim quang, thậm chí có hơn mười sáu, mười bảy cái.

Bốn phía trái phải, hoàn toàn bao vây lấy đám người Ngũ Lão hội.

“Liệt Không Lưu Kim Lôi?!”

Trong tiếng tức giận cùng khiếp sợ, điểm sáng Lưu Kim Lôi trong nháy mắt đã biến thành vòng sáng, nuốt trọn đám người bọn họ.

“Rầm rầm rầm!”

Tiếng nổ kinh thiên động địa không ngừng vang lên tại vùng biển này.

Không biết qua bao lâu, sau khi toàn bộ đều tan thành mây khói.

Mấy người khuyết thiếu không chịu nổi ở bên trong Động Thiên pháp vực, máu thịt chậm rãi nhúc nhích, khó khăn thành hình.

“Thật là hèn hạ...”

“Ta biết ngay là hắn chưa đi xa mà!”

Trên mặt mấy người tràn đầy vẻ sợ hết hồn, nhanh chóng quét nhìn bốn phía, nhưng vẫn không phát hiện Lý Phàm đang ẩn nấp trong chỗ nào.

“Đừng dây dưa với hắn, chúng ta rút lui!” Người cầm đầu cắn răng nói.

Thu lại dị tượng động thiên, mấy người bất chấp mọi thứ, nhanh chóng bay về phía châu Ung Lương vùng sát biên giới biển Tùng Vân.

Phi độn rồi hồi lâu, đường ven biển châu Ung Lương đã xuất hiện từ phía xa, Lý Phàm cũng không xuất hiện nữa.

Giống như bỏ qua đối tượng truy kích bọn họ.

Bốn người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua sau khi nhớ lại trải nghiệm cửu tử nhất sinh vừa rồi, bọn họ lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Bính Lục, sao ta cảm thấy Lý Phàm này đang cố ý trêu đùa chúng ta vậy?”

“...”

Tu sĩ áo đen được gọi là Bính Lục trầm mặc chốc lát, lúc này mới trầm giọng nói: “Tuy ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng nhìn từ tình hình thực tế thì quả thật có chút cổ quái.”

“Rõ ràng sau một chưởng kia, hắn có thể dùng Lưu Kim Lôi kết thúc tính mạng của chúng ta. Nhưng hắn lại đợi tới sau khi chúng ta khôi phục nguyên khí, mới ra tay lần nữa.”

“Giống như cố ý cho chúng ta cơ hội thở dốc.”

Lúc này, một vị tu sĩ áo đen khác nói tiếp: “Vừa rồi chúng ta bị thương nặng như vậy, chỉ cần tùy tiện phát động tấn công là có thể hoàn toàn giết chết được chúng ta. Nhưng hắn lại không làm vậy, mà là cho chúng ta cơ hội...”

“Rốt cuộc hắn có ý gì?”

Bốn người hai mặt nhìn nhau, đều không thể giải thích được.”

“Tên Lý Phàm này, là tu sĩ thượng cổ ngủ say mấy ngàn năm, vừa mới tỉnh lại không lâu. Rõ ràng, giống như hắn là người như thế, chắc chắn không có bao nhiêu trung thành với Vạn Tiên Minh.” Bính Lục suy nghĩ một hồi, chợt lên tiếng nói.

“Ý ngươi là...” Ánh mắt ba người còn lại sáng lên.

“Hắn đoán được thân phận tu sĩ Ngũ Lão hội chúng ta, muốn kết cái thiện duyên, cho nên mới cố ý tha cho chúng ta một mạng?”

“Rất có thể.”

Bình Luận (0)
Comment